Làn da trắng sáng, mịn màng. Ánh mắt tươi cười, ngây thơ và nụ cười ngượng ngùng của anh ta. Tất cả đều hấp dẫn cô.
“ Mặt tôi có gì sao ?“ Lão thiên ơi, chẳng những người đẹp mà giọng nói còn dịu dàng, ấm áp nữa. Quả đúng là báu vật nhân gian mà. Tiểu Tuyết vẫn không thèm để ý tới bộ mặt si ngốc đang chăm chú ngắm nhìn mà tự nhiên đáp lại. “ Đẹp quá … Tôi chưa từng thấy ai đẹp đến thế !”. Hạ Lâm cười phá lên. Lần đầu tiên anh thấy có người thật thà đến vậy. Những cô gái nhìn anh thì luôn tỏ ra thẹn thùng, e lệ, nhưng riêng với tiểu mĩ nhân trước mặt này lại tỏ ra bộ dạng ngây ngốc để ngắm nhìn mình như vậy. Thật vô cùng đáng yêu.
“ Cô tên gì vậy ? “ Hạ Lâm cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Tuyết. Cô nhanh chóng ổn định lại tinh thần. “ Diệp Nhược Tuyết, còn anh ? “ Vừa rồi anh mới giới thiệu xong nhưng vì choáng váng trước vẻ đẹp thần thánh của anh nên cô không thể nghe rõ được. Hạ Lâm chỉ cười cười. Anh cư nhiên hiểu được lí do cô hỏi lại mình. “ Tôi tên Tử Hạ Lâm, năm nay 18 tuổi. “
“ Cái gì ? 18 tuổi … “ Tiểu Tuyết thốt lên kinh ngạc. Trông bộ dạng non nớt, ngây thơ của anh chỉ như mấy chàng trai mới vào đời mà không ngờ đã sắp có thể lấy vợ được rồi. “ Haha … Vậy thì hơn tôi 1 tuổi. “ Diệp Tuyết cảm thấy mình hơi lỗ mãng, mà giờ thì đâu cần giữ hình tượng này nọ. Khi mới vào đây cô đã giở trò mĩ nhân kế ra để dụ dỗ anh rồi nên giờ cảm thấy muốn tự đập đầu vào tường quá. Tự mình làm mất hình tượng trước mặt sóai ca, giờ con mồi đến tận miệng lại bị cướp đi, thật tức chết.
“ Vậy tôi gọi em là Nhược Tuyết được chứ ? “ Sóai ca đã mở lời thì làm sao mà từ chối được. “ Đương nhiên là ok. Thế em cũng gọi anh là Hạ Lâm. Hay Tiểu Lâm ? “ Kế tiếp là một tràng cười man rợ của cô. Thật không ngờ là sóai ca lại tự động tiếp cận nên không cần phải diễn mấy bài quen thuộc để lấy lại hình tượng. “ Tùy ý em. Àh mà sao bọn người kia lại truy bắt em vậy ? “
Câu hỏi của anh khiến cô ngớ người. Mải tán phét với soái ca mà lại quên mất nhiệm vụ chính của mình. “ Em có quậy một chút ở bên ngoài nên bọn mới tìm bắt. Giờ không biết là có thóat ra khỏi pub được không ? “ Cô giả bộ đáng thương kể lại. Có đánh chết cô cũng không dám nói trước mặt anh là trò quậy của mình chính là mấy đòn chơi khăm hoa khôi Trúc Vân kia. Hạ Lâm cũng biết là cô đã nói tránh đi nên không đề cập đến nữa. Anh ân cần hỏi. “ Thế giờ em định làm sao ? “
Vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại chợt kêu. Là Giang Đình. Nhược Tuyết vui mừng nghe máy.
- Tiểu Tuyết ah, ngươi trốn ở đâu mà kĩ vậy ? Bọn chúng đang đứng ở tất cả các cửa rồi. Giờ muốn ra cũng khó khăn lắm. Đình Giang thông báo
- Ta đang ở trong một phòng VIP, đang nghĩ cách để thoát ra ngoài.
- Bọn chúng kiểm tra tất cả mọi người, đặc biệt là các cô gái có mái tóc dài như ngươi. Tiểu Tuyết àh, ta lo lắm. Ngươi mau nghĩ cách đi. Bọn chúng lại tiếp tục lục sóat trong pub rồi này.
Mấy câu nói của Tiểu Đình khiến cô chán nản. Giờ trong đầu cô cũng không có cách nào để thoát thân cả. Thật là ông trời muốn trêu ngươi mà. “ Vậy Tiểu Lam ổn chứ ? “ Cô cũng không muốn cô nàng ngốc nghếch đó chung hòan cảnh với mình. “ Ngươi yên tâm đi, Lam Nhi đã thay đồng phục nhân viên rồi đi vào bên trong chỗ làm của ta rồi. Àh mà ta Diệp công tử nhà ngươi có vẻ đang nghi ngờ rồi đó. Thôi, ta đi làm việc đây. Ngươi cố nghĩ cách nha. “ Tiểu Đình tin rằng với bản tính của cô thì sẽ không có gì có thể làm khó được.
Trong lòng cô vẫn đang cố suy nghĩ để tìm cách thì ở bên cạnh, Hạ Lâm liền lên tiếng. “Nếu em gặp rắc rối thì anh có thể giúp. Mấy người trong pub này tuyệt đối không dám gây khó dễ đâu. “ Diệp Tuyết kinh ngạc nhìn lại chàng trai trước mắt mình. Chẳng những là siêu cấp sóai ca mà còn là công tử nhà giàu nữa. Thật ông trời không tuyệt đường sống của cô mà. Khuân mặt đang ưu tư của cô bỗng chốc vui vẻ trở lại. “ Oa … nhìn anh như vậy không ngờ cũng là đại gia nha. “ Mấy lời khen ngợi của cô càng khiến anh có thêm cảm tình với cô gái trước mặt.