Chương 8
Seoul, Hàn Quốc ...
" Á!!!!!!! Đã quá!!!! Đẹp quá!!!!!!"
" Jessica! Im lặng, để anh mua vé!"
Kevin một tay đưa tiền vào quầy bán vé, một tay bịt chặt miệng Phương
Nhã lại, không cho cô hét nữa. Từ khi bác sĩ bảo rằng cô đã hoàn toàn
bình phục, liền chạy nhảy lung tung như con vòi, lại một mực đòi anh dẫn đi chơi, mè nheo suốt cả buổi trời khiến lỗ tai anh phát mệt.
Anh cũng vì thấy thương cô đã ở đây hai năm trời nhưng lại không có thời gian tìm hiểu đất nước nơi đây thế nào, nên đã dẫn cô đi Seoul Land,
một khu vui chơi tuyệt vời nằm trong lòng thành phố!
Và chỉ có thể đi bằng tàu điện ngầm số 4 khoảng một tiếng đồng hồ, mới có thể đến được khu vui chơi rộng lớn này.
Anh thì không lạ gì với cái thành phố và khu vui chơi này, nhưng Phương Nhã thì lai khác. Từ lúc bước chân vào tàu điện ngầm, cho đến lên tàu
con voi để dẫn vào khu vui chơi Seoul Land, và thưởng thức được những
cảnh vật xung quanh, đều khiến miệng cô cứ mãi há ra không ngừng, mắt to tròn như nai tơ ngơ ngác. Bất giác, Kevin muốn nín cười nhưng không
được, môi cười tươi để lộ hàm răng trắng bóng.
" Đi thôi!"
Anh nắm tay cô dẫn đi, trong khi cô vẫn không rời mắt khỏi những cảnh
vật xung quanh, thấy cái gì cũng đều khen là đẹp, nhưng rất may là cô
đang nói tiếng việt nên những người đi đường không ai hiểu. Chứ nếu
không, chắc người ta sẽ nghĩ rằng cô quê mùa lắm!
" Kevin, cái đó sắp đổ rồi kìa!!!" - Cô bất ngờ thốt lên, tay chỉ về phía cuối quãng trường.
" Cái gì sắp đổ?" - Anh nhìn theo tay cô, rồi đành bật cười -" Con bé
quê mùa này, cái đó chỉ là mô hình tháp nghiêng Pisa thôi!"
" Chào anh chị. Có muốn chúng tôi chụp cho một tấm không?"
Một chàng trai tuấn tú trên cổ đeo cái máy ảnh, cất giọng địa phương
nói với cô và Kevin, mỉm cười thân thiện, tay chỉ về phía mô hình tháp
nghiêng.
" Kevin! Anh ta nói gì vậy?"
" Anh ấy muốn chúng ta chụp một tấm ảnh ở mô hình tháp nghiêng này!"
Anh vừa nói vừa hất mặt về phía tháp nghiêng Pisa, đồng thời cũng khiến cô reo lên thích thú, không nói không rằng quay sang đưa tay ra hiệu "
ok" với chàng trai lạ mặt, rồi kéo tay anh đến bên tháp nghiêng, bắt đầu làm dáng:
" Kevin, anh cười lên đi!"
" Anh ơi, anh có thể cười tươi lên một chút được không?"
Không hẹn mà cả cô và chàng nhϊếp ảnh cùng đồng thanh, có điều ngôn ngữ khác biệt nhau mà thôi. Cô đưa tay ra banh miệng anh bắt anh cười, còn
chàng trai kia trông thấy miệng anh cười méo xệch như thế cũng cười khúc khích, rồi nói:
" 1 ,2,3!"
Tách! Chiếc máy ảnh lấy liền nhanh chóng đưa ra một tấm ảnh của hai
người, Kevin thì cười méo xệch, còn cô thì cười rất tươi, đầu còn ngả
lên vai anh rất thân mật.
" Chúc hai người đi chơi vui vẻ, trông cả hai xứng đôi lắm đấy!"
Chàng trai lạ mặt đưa tấm ảnh cho cô, không quên phán một câu. Nhưng
may là cô không nghe được, chứ nếu không mặt sẽ đỏ như trái cà chua.
" Sao anh cười ghê thế hả? Trông như ác quỷ ấy!"
Cô cầm lấy bức ảnh, mặt mày nhăn nhó trách móc anh. Mà không biết rằng
hai tai anh cũng đang đỏ dần lên, khẽ cóc lên trán cô, hừ một tiếng:
" Con bé này, anh không quen bị người ta chụp hình mà!"
" Ô! Thì ra anh đang xấu hổ!!! Haha!"
Suốt cả ngày hôm đó, tiếng cười khúc khích của cô cứ mãi vang lên không dứt, và thỉnh thoảng nụ cười ấm áp của Kevin cũng xuất hiện trên vành
môi, mắt cứ luôn theo dõi từng cử chỉ trẻ con đáng yêu đó mà không khỏi
giật mình. Thì ra, người con gái đó cũng thật biết cách thu hút ánh nhìn của anh, làm cho anh mãi không dứt ra được!
Khu vui chơi Seoul Land vô cùng rộng lớn và đủ các loại chương trình được phân loại rõ
ràng với đủ 45 trò chơi khác nhau, đủ thứ mọi vùng đất mạo hiểm như trò
chơi hải tặc, bắn súng giả tưởng hay những trò chơi cảm giác mạnh chỉ
với đúng một sợi dây cáp, lơ lửng trong không trung như trò chơi " sky
adventure". Vào những lúc đó, tuy miệng mồm Phương Nhã thì cứng nói
không sợ, nhưng mắt thì cứ nhắm tịt, môi mím chặt, cả thân người cứ gồng lên trông chẳng khác gì một con ngựa sắt làm bằng giấy.
Đi hết những trò chơi cảm giác mạnh, cô vẫn sung sức kéo anh sang với những
trò nhào lộn của trò chơi tháp tốc độ, đưa mọi người lên với độ cao 52
mét rồi tụt xuống mặt đất, và với trò chơi này, Phương Nhã đã làm anh
cười nắc nẻ khi cô tuyên bố rằng: " sẽ không dám chơi lần thứ 2"
" Uống nước đi!"
Kevin chìa chai nước suối về phía cô, một tay đưa lên vén mái tóc ướt
vì mồ hôi đầy ân cần, nhưng miệng thì vẫn không ngừng trêu chọc:
" Không biết ban nãy ai đã nói là không sợ, vậy mà khi bắt đầu chơi lại cứ hét lên om sòm, tiếng la hét của mười người cộng lại cũng chưa chắc
át được tiếng em!"
" Anh đang nói anh đấy à? Thế ban nãy ai nắm chặt lấy tay em, nắm ghì đến nỗi tay muốn gãy luôn đây này!"
Cô tức tối phản bác lại, mặt vẫn chưa hết đỏ vì ban nãy chơi căng quá
cỡ, tay trái đưa lên chỉ vào dấu tay còn để lại trên cổ tay mình, chu mỏ trách móc.
" Chết thật, sưng lên cả rồi! Em thật là, anh nắm chặt như thế, đau sao không biết la lên!!!!"
Kevin giật mình, nắm vội lấy tay cô, xoa xoa lên đó tỏ vẻ đau xót,
miệng vẫn không thôi trách móc. Nhưng cũng lúc đó, cô lại nói:
" Em đã la " á á" quá trời mà anh lại càng nắm cổ tay em chặt hơn! Không biết là ai mới là người sợ đấy!"
" Thì ra em la là vì đau quá sao? Anh còn tưởng ..." - Mặt Kevin đen
sì, lòng cảm thấy có lỗi, bèn lấy tay xoa xoa lên làn da mịn, tỏ vẻ yêu
chiều.
" Anh cũng sợ đâu kém gì em!"
" Con bé này, anh nắm tay em là vì ..."
" Kem kìa! kevin, anh có muốn ăn kem không?"
Câu nói vế sau của anh vội vàng bị cô nuốt mất, khi cô đứng phắt dậy,
nắm tay anh lôi xềnh xệch tới quầy bán kem, miệng cười tươi hết cỡ:
" Anh ăn gì? Em ăn socola"
" Em hỏi anh mà em tự trả lời à?" - Anh nhăn nhó nhìn cô.
" Ơ, hai người là người Việt Nam à?"
Nghe giọng nói Việt từ đâu vang lên, cô và Kevin đồng thời cùng xoay mặt lại hướng về phía tiếng nói phát ra.
"Tôi lại gặp đồng hương rồi. Hai người đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Cô gái bán kem cười tươi tắn, để lộ lúm đồng tiền trông thật duyên, tiếp tục nói trước sự ngỡ ngàng của cô và anh:
" Nể tình là đồng hương, hai người thích ăn gì. Tôi tặng mỗi người một cây kem nhé!"
Đến lúc này Kevin mới e hèm một tiếng , mắt lúng túng nhìn về phía
Phương Nhã. Cô lúc này cũng như sực tỉnh, liền lắc đầu lia lịa, môi nở
một nụ cười xấu hổ:
" Không phải, không phải. Chúng tôi không ..."
" Đừng khách sáo, tôi đã ở đây nhiều năm rồi nhưng chưa có dịp về lại
quê nhà! Nay gặp lại đồng hương tôi vui lắm. Cô gái, cô sống ở miền Nam
hay miền Bắc?"
Nụ cười trên khóe môi Kevin tắt ngấm, anh cau
mày tỏ vẻ khó chịu,lại có người động đến quá khứ của Phương Nhã. Nhìn nụ cười trên môi cô gượng gạo, anh liền nắm tay cô, lạnh lùng nới với cô
gái bán kem:
" Chúng tôi quên mất có việc gấp phải đi. Cám ơn cô nhé!"
Khi đã cách khá xa quầy kem một quãng, anh mới ấn cô ngồi bên ghế đá gần đó, dịu dàng cất lời:
" Jessica!"
Ánh mắt Phương Nhã nhìn về phía xa xăm, một hồi lâu sau, cô mới cất tiếng, mắt vẫn không nhìn anh:
" Kevin! Em muốn trở về Việt Nam!"
GẶP GỠ
Dưới sắc trời màu tím, hoàng hôn cũng dần buông, tim Kevin chợt thắt lại, bàn tay khẽ vuốt tóc cô chợt khựng lại, hóa đá:
" Em nói gì?"
Cô tư lự nhìn anh, đầy quả quyết. Ánh mắt biểu lộ rõ một khát vọng cháy bùng mãnh liệt, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn anh, như thiêu đốt
chính con người anh vậy.
" Kevin! Em đã ở đây hai năm rồi. Thật ra em là ai? Gia đình em như thế nào? Em thật sự không biết! Anh xem,
ngay cả một câu hỏi em sống ở miền Nam hay miền Bắc mà cũng không trả
lời được. Có phải là quá tệ rồi không?"
Anh cụp mắt, lòng bỗng
thấy thương xót người con gái trước mặt. Phải! Cô đã ở đây hai năm rồi,
cũng đã đến lúc phải đưa cô về lại cuộc sống của mình, không thể ở mãi
bên cạnh anh mãi được!?
Đã từng biết sẽ có ngày này, thế nhưng
không ngờ thời gian trôi qua quá nhanh. Đến mức chỉ kịp để anh tận hưởng những giây phút ngọt ngào ngắn ngủi bên cô, rồi lại khiến anh rơi vào
lạc lõng, hụt hẫng chỉ bởi vì sực tỉnh khỏi giấc mộng!
" Kevin! Kevin! Anh sao vậy?"
Phương Nhã trông thấy anh ngẩn người, mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, liền đưa tay hươ hươ trước mặt, ngơ ngác nhìn anh:
" Kevin! Rốt cuộc anh có nghe em nói gì không?"
Anh chợt giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man trong đầu, đôi mắt hơi nheo lại, anh lãnh đạm nói:
" Không gì! Anh đang suy nghĩ đến vấn đề của em"
" Hả?"
" Em muốn về Việt Nam lắm phải không?"
" Ừm!" - Cô gật đầu, rồi lại nhăn trán - " Anh sao thế? Sắc mặt hình như không được tốt!"
" Được! Hoàn tất thủ tục làm passport xuất ngoại cũng phải mất một
tuần. Anh sẽ giúp em! Tuần sau chúng ta sẽ trở về Việt Nam!"
Dưới bầu trời rực tím, đôi mắt Kevin như phủ sương mù, giọng lạnh toát, nhưng lại chứa đựng một sự thất vọng nặng nề.
" Chúng ta về!"
Trên đường về, Phương Nhã không còn cảm giác được sự thích thú như hồi
sáng mới bước chân lên tàu điện ngầm nữa, cũng chẳng hứng thú nhìn ngắm
những cảnh vật đẹp đẽ xung quanh. Lòng cảm thấy kỳ lạ với thái độ thất
thường của anh, mới ban nãy còn ân cần dịu dàng với cô, nhưng lúc này
tại sao lại lạnh lùng như vậy, ngay đến một ánh nhìn với cô cũng không
có!?
Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, cho đến khi lên xe lambor
của Kevin về nhà, cả hai vẫn không ai nói câu gì. Vẻ mặt anh lúc này vẫn đăm chiêu, đôi mắt lạnh toát khiến không khí xung quanh trở nên ngột
ngạt, khó thở, cho đến khi tới nhà, cô vẫn không dám hó hé câu nào.
" Kevin! Anh đi đâu?"
Bước xuống xe, Phương Nhã liền ngạc nhiên khi thấy anh đang chuẩn bị
quay đầu xe, không có ý định vào nhà. Từ nãy đến giờ, cô đã thấy kỳ lạ
lắm rồi, Kevin lúc này trước mặt cô, quả thật không giống với Kevin mà
cô từng quen biết!?
" Anh phải gặp một khách hàng quan trọng! Tối nay sẽ ở lại khách sạn luôn. Em cứ ăn cơm, không cần đợi anh!"
Nói rồi anh phóng xe đi thẳng, không để cô kịp thốt nửa lời, chỉ đành
trừng mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên, lòng không tránh khỏi thắc mắc:
" Kevin! Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
... Nhìn bóng dáng cô nhỏ dần trong gương chiếu hậu, tim anh quặn thắt. Tay cầm vô lăng bất giác trở nên lạnh ngắt, khóe môi cong lên tạo nên
nụ cười chua chát. Trong khoảnh khắc cô nói muốn trở về Việt Nam, anh
tưởng chừng như có hàng ngàn mũi dao cắm lên ngực mình,nhói đau.
Hai năm trước, anh từng xem cô là tảng đá chắn ngang cuộc đời anh, là
gánh nặng của anh, luôn mong chờ từng ngày cô khỏe lại để khuất xa khỏi
tầm mắt anh. Thế nhưng hai năm sau, anh đã có lối suy nghĩ ích kỷ, rằng
chỉ muốn giữ cô ở cạnh bên mình, mãi mãi!
Từ khi gặp cô, nhìn
những vết thương nặng nề trên người cô, và một nửa gương mặt đã bị hủy
hoại. Anh biết rằng, quá khứ của cô đã mang rất nhiều nỗi đau kinh khủng lắm, nặng nề lắm. Nếu như tìm lại quá khứ của mình, rồi đến khi cô thật sự nhớ lại, thì có phải sẽ rời xa anh không, và hẳn sẽ quên đi một
người con trai đã gần gũi, bên cạnh cô suốt hai năm trời chứ???
Trong khi anh không ngừng suy nghĩ thì bánh xe đã lăn bánh đến cửa
khách sạn Red từ lúc nào. Anh ngẩn người nhìn khách sạn to lớn, tráng lệ trước mắt mà không khỏi bàng hoàng. Một con người xưa kia chỉ biết lạnh lùng, trái tim sắt đá luôn dành trọn trái tim và linh hồn cho công
việc, mà có ngày lại trở nên u sầu não vì một người con gái sao?
Nhưng quan trọng hơn thế, anh thật sự cũng rất tò mò với quá khứ của
người con gái anh yêu. Một người mang trong mình những vết thương lồi
lõm kinh khủng như vậy, hẳn đã chịu rất nhiều đau khổ. Rốt cuộc, thân
phận thật sự của cô là ai? Và những người bên cạnh cô như thế nào?
Trong khoảnh khắc, trong đầu Kevin như tái hiện lại hình ảnh của hai năm về trước ...
Cái đêm đầu tiên anh hốt hoảng dẫn cô vào bệnh viện, trong cơn miên man vô thức, cô đã nắm chặt lấy tay áo anh, mãi không buông ra. Khi đó, đôi mắt của cô vẫn còn đọng lại vết tích của việc khóc quá nhiều ...
Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn không sao mở lời được với cô, hỏi rằng có phải ngày hôm đó cô nắm chặt lấy tay áo anh là vì tưởng rằng anh chính
là người mà cô không muốn rời xa hay không???
.....
Ngày hôm sau, 9h sáng, tại ngôi biệt thự màu trắng, trang hoàng của Kevin...
Phương Nhã đứng trước gương, vén những lọn tóc dài lòa xòa qua một bên, tay mân mê nhìn ngắm những vết phỏng lồi lõm trên cổ và bả vai trái.
Khi xưa mới tỉnh dậy sau một tuần ngủ li bì trong bệnh viện, cô đã từng
rất bàng hoàng khi nhìn thấy những vết thương trên người mình, và ngay
cả hình dáng gương mặt của cô trước khi phẫu thuật. Rốt cuộc xưa kia cô
đã gặp phải chuyện gì? Và thật ra, cô là ai?
Bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, cô xoay người về phía Thảo Nhi đang gấp chăn mền bên chiếc giường, đôi mắt lộ ý cười:
" Thảo Nhi! Em nói xem, nếu như người thân nhìn thấy được những vết thương trên người chị, thì họ sẽ nhận ra chị chứ?"
Thảo Nhi dừng động tác gấp chăn, môi chúm chím gật đầu đồng tình:
" Rất có thể! Chị Jessica, nếu như chị thật sự về với người thân, vậy thì em sẽ không được ở bên cạnh chị nữa rồi!"
Nhìn thấy gương mặt thễu não của cô bé, Phương Nhã phụt cười, ánh mắt
trở nên thật dịu dàng. Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ Kevin thì chỉ có một mình Thảo Nhi là thân thiết với cô nhất. Cô bé đã làm người giúp việc
của anh từ lúc cô còn 15 tuổi. Và bây giờ, cũng đã 18 tuổi rồi.
" Chị Jessica, chị hứa với em đi. Dù cho chị có nhớ lại, hay đã tìm
được người thân. Thì cũng đừng vì vậy mà không đến thăm em nhé!!! Chị
không được quên em đâu nhé!"
Thảo Nhi kích động nói, tay đặt lên hai vai cô lay mạnh. Rồi không để Phương Nhã có cơ hội lên tiếng, cô bé lại thốt lên:
" Đúng rồi! Còn giám đốc nữa, chị dù có quên em, thì cũng không thể nào quên được một người đẹp trai tuấn tú tài tình như giám đốc đâu có phải
không?"
" Con bé này, tại sao lại lôi cả Kevin vào đây???"
" Chị Jessica, chị ngây thơ hay là giả vờ không hiểu? Tình ý của giám
đốc thể hiện rõ ràng trước mắt ra rồi còn không nhận ra sao? Em xưa kia
dù chỉ bưng trà rót nước cho giám đốc ở công ty ba tháng thôi cũng có
thể biết được: một người chỉ biết đến công việc như giám đốc thì chẳng
bao giờ quan tâm từng li từng tí đến một cô gái nào khác như chị thế này đâu!!!"
" Em nói lung tung gì thế? Có tin chị may cái miệng em lại không?"
Phương Nhã nghe nói thế thì mặt mày đỏ bừng, mắt chớp liên tục, tay giơ nấm đấm lên dọa. Thấy thế, cô bé cũng dừng ngay việc trêu chọc, tiếp
tục làm nốt việc còn dang dở của mình, nhưng vẫn cười khúc khích khiến
cô càng xấu hổ hơn.
Cô không phải là một đứa con gái ngốc
nghếch, đến nỗi không nhìn thấy rõ được thái độ ân cần quá đỗi của anh
dành cho mình. Thế nhưng cô vẫn không dám tin, một người con gái không
có quá khứ như cô lại lọt vào tầm mắt xanh của giám đốc tài ba trẻ tuổi
như Kevin!
Nếu nói cô không thích anh, vậy thì là nói dối. Nhưng nếu khẳng định cảm giác đó là yêu, thì cô thật không dám chắc!
Huống hồ gì, anh là một người tốt. Vì làm tròn trách nhiệm của mình mà
chăm sóc cô thế này đã là quá đủ. Cô thật không muốn phải vọng tưởng gì
hơn.
Cầm điện thoại trên tay, cô đột nhiên muốn bấm nút gọi cho anh, nhưng không hiểu sao bàn tay lại trơ ra như khúc gỗ, không thể
nhúc nhích được.