Chương 6
Thảo Nhi hồ hởi nói, trong lúc phấn khích vô tình làm nghiêng ly sữa, đổ tràn ra giường, bắn vài giọt nóng hổi lên tay tôi, khiến tôi thất kinh
hét lên. Tâm trạng hỗn độn, phút chốc trong đầu tôi tái hiện lại một
đoạn ký ức thoáng qua, rồi vụt mất thật nhanh, không chút dấu vết.
" Xin .. xin lỗi, chị Jessica, em không cố ý... chị đau lắm hả? Híc ... em xin lỗi ... xin ... xin lỗi!"
Thảo Nhi thấy tôi hét lên, liền hốt hoảng đặt ly sữa xuống đất, mặt cắt không còn hột máu, chạy đến ríu rít xin lỗi:
" Chị Jessica, chị có sao không? Có rát lắm không? Em lấy nước lạnh chùm lên cho bớt nóng nhé??"
" Có chuyện gì vậy? Jessica!"
Thảo Nhi xoay đầu lại, mặt càng tái mét hơn khi trông thấy Kevin mặt
mày đây sát khí đứng trước cửa phòng. Anh lập tức chạy đến nâng bàn tay
tôi lên, trợn trừng nhìn tôi đầy kích động:
" Jessica, em có sao không? Có đau lắm không? Sao sắc mặt em tái mét thế hả?"
Xuýt xoa một hồi, anh quay sang mắng Thảo Nhi đang run rẩy cúi đầu xuống đất:
" Còn đứng đó! Không mau xuống nhà lấy túi đá lên đây!"
Cô bé bị quát đến xanh cả mặt, luống cuống phóng như bay ra cửa.
" Jessica! Em không sao chứ?"
Tôi sực tỉnh khỏi cơn mộng mị, mắt láo liên nhìn quanh, không còn để ý
đến vẻ mặt tội nghiệp của Thảo Nhi nữa. Thật ra tôi hét lên không phải
vì đau, mà vì trong khoảnh khắc cô bé giúp việc ấy đổ ly nước lên tay,
không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một số cảnh thoáng qua, tôi không
thể nhớ rõ ... chỉ có thể thấy được, một cô gái nào đó ... hất thứ chất
nước gì đó lên người, khiến tôi đau quằn quại ... thứ chất đó, vừa lỏng, vừa rát buốt, như xé tan từng thớ thịt trên người tôi vậy.
Cảnh tượng bất ngờ ấy chợt xuất hiện, rồi chỉ trong tích tắc liền vụt
mất thật nhanh, khiến đầu tôi đau như búa bổ, nhói lên liên hồi. Không
rõ cái hình ảnh vừa nhìn thấy, là ảo giác hay chính là một thứ có liên
quan đến quá khứ của tôi? Cô gái đó là ai? Cảnh tượng đó thật ra là như
thế nào???
Ánh mắt tôi dại đi, trong phút chốc cả thần kinh như căng lên, mồ hôi lạnh úa ra từng hồi. Cho đến một lúc sau, tôi mới ngỡ
ngàng nhận ra cái đau nhói từ cổ tay mình, do lực siết chặt của ai đó.
Ngẩng đầu lên, tôi như sực tỉnh khi trông thấy ánh mắt lo lắng của
Kevin:
" Jessica, em bị sao vậy? Đừng làm anh lo!"
Anh vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, cử chỉ thân mật quá
đỗi khiến tôi giật mình, theo quán tính liền đẩy tay anh ra, cười gượng
gạo:
" Không, không có gì! Xin lỗi anh, đột nhiên em hét lên dữ quá!" - Ánh mắt tôi chợt dừng lại nơi kim đồng hồ trước mặt, liền hét
lên lần nữa - " Chết rồi, sắp 8h rồi, anh còn không mau đi lẹ đi, máy
bay sắp cất cánh rồi!"
Tôi vừa nói vừa giục anh đứng lên, đẩy
anh ra cửa, nhưng không xi nhê gì, anh vẫn ngồi im như tượng đá, gương
mặt trong phút chốc đã trở nên lạnh lùng, trở lại là tổng tài uy nghiêm
của ngày nào, ánh mắt sắc bén nhìn tôi như tra hỏi:
" Jessica, có chuyện gì? Mau nói cho anh biết? Không anh đánh đòn em!"
" Trời ơi, anh đi đi, em không sao hết. Còn không mau lên máy bay, sẽ
trễ giờ cuộc họp mặt với khách hàng của anh mất!" - Tôi nhăn nhó khổ sở.
Im lặng vài giây, cuối cùng anh cũng đứng lên. Cứ tưởng rằng
sẽ nghe lời tôi đi ra ngoài, ai ngờ đâu lại lấy điện thoại từ trong túi
ra, bấm một dãy số quen thuộc, rồi kề sát điện thoại vào tai, lạnh lùng
nói như ra lệnh:
" Nhã Trúc! Dời lại cuộc hẹn với bên C&T, bảo rằng sẽ tiến hành cuộc họp vào sáng ngày mốt!"
Anh nói thật nhanh, rồi cúp máy nhìn tôi. Lúc này tôi chỉ biết than
thở, không ngờ rằng cử chỉ quá kích động của mình mà làm lỡ việc làm ăn
của anh, cảm giác áy náy cứ thế dâng trào trong lòng. Tôi nhìn anh, cắn
môi nói:
" Sao anh cố chấp vậy. Gọi cho cô thư ký của anh làm gì chứ? Giờ đi vẫn còn kịp mà!"
" Bây giờ em nói cho anh biết vẫn còn kịp đấy!" - Kevin liền nhại lại giọng tôi.
Tôi nhìn anh một hồi, cuối cùng chịu không nổi, đành đầu hàng thú nhận.
" Thật ra ..."
" Chị Jessica, giám đốc, túi đá ở đây!"
Thảo Nhi hấp tấp xông thẳng vào phòng, quên cả gõ cửa. Khi nhìn thấy
ánh mắt sắc như dao của Kevin, cô bé mới lúng túng cụp mắt xuống đất, mồ hôi lạnh úa ra sợ hãi.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại Kevin vang lên, anh cau mày nhìn màn hình, do dự một hồi rồi bắt máy:
" Ba!"
Giọng một người đàn ông trầm bổng vang vọng trong điện thoại, ngay cả
tôi đứng cách anh một khoảng cũng có thể nghe rõ ràng từng câu một.
Vẻ mặt Kevin thoáng ngỡ ngàng, chưa kịp mở miệng lên tiếng đáp lại thì
người đàn ông kia đã cúp máy. Một hồi sau, anh thở hắt, quay sang nhìn
tôi, sự lo lắng vẫn ẩn hiện nơi đáy mắt:
" Jessica, anh ..."
" Em nghe rồi, ba anh gọi phải không? Có việc thì anh cứ đi đi, em không sao hết. Có Thảo Nhi bên cạnh là được rồi!"
Tôi vội nuốt luôn lời anh, quay sang nhìn Thảo Nhi chớp mắt. Cô bé kia
ban đầu thì còn sợ hãi, nhưng khi thấy tôi nháy mắt liền gật đầu lia
lịa, tỏ vẻ đồng tình:
" Phải, phải! Giám đốc yên tâm! Em sẽ chăm sóc chị Jessica thật chu đáo!"
Anh nhìn tôi một hồi lâu, sau cùng mới liếc mắt sang Thảo Nhi, lạnh lùng nói:
" Chăm sóc Jessica cẩn thận. Đừng để cô ấy đi lại nhiều. Có biết chưa?"
" Dạ! Dạ! Em biết rồi giám đốc!"
Nói xong anh quay đầu đi, nhưng khi đến cửa thì bỗng khựng lại, trừng mắt nhìn Thảo Nhi, không quên dặn dò một câu:
" Còn không mau chườm đá!"
Một lúc sau, khi bóng dáng Kevin đã không còn, cô bé mới thở phào nhẹ
nhõm, lấy túi đá chườm lên tay đã tấy đỏ của tôi, than thở:
"
Giám đốc chẳng dịu dàng với ai ngoài chị Jessica cả! Chị biết không?
Ngài đẹp trai như vậy, mà rất ít khi cười, rất ít khi biết đùa, làm ai
nấy trên dưới đều sợ cả. Thế nhưng khi ở bên chị, giám đốc cứ như lột
xác thành một người khác vậy đấy"
Nhìn giọng điệu của cô bé mà
không khỏi tức cười. Thật ra, bề ngoài trông kevin rất khó gần, nhưng
chỉ cần tiếp xúc lâu ngày với anh thì lập tức sẽ thấy anh cười thôi. Và
đến khi đã hiểu rồi, nhất định sẽ không ai nói anh là kẻ lạnh lùng như
thế nữa.
Bất giác, tôi lại nhớ đến cái ngày của hai năm trước,
khi tôi và anh nói chuyện với nhau lần đầu tiên. Đó cũng là lần đầu khi
tôi tỉnh giấc sau một tuần ngủ dài đằng đẵng trên giường bệnh.
Tháng 4, hoa đào nở, hai năm về trước...
Một cô gái ngồi trên xe lăn, ngẩn người nhìn hoa anh đào nở trong gió,
thả hồn thưởng thức những bông hoa màu trắng tinh khôi vui đùa trong
nắng sớm, tay vô thức đùa nghịch những cánh hoa rơi đung đưa trên không
khí, lòng khó tránh khỏi thích thú.
" Thích lắm à?"
Tôi khẽ giật mình, mắt vô thức nhìn quanh, và chợt phát hiện một chàng
trai với đôi mắt màu nâu, khí chất lạnh như băng đó là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy ở anh, nhưng sâu trong tia nhìn đó lại bỏng rát như thiêu đốt
trái tim tôi.
" Nghe y tá nói cô đã tỉnh dậy hai ngày trước.
Chưa khỏe hẵn đã xuống đất ngắm hoa anh đào. Muốn nằm viện dài dài có
phải không? Không biết lượng sức mình!"
" Anh ..."
Ấn
tượng đầu tiên của tôi về anh chẳng khác gì một con người miệng mồm độc
địa, tính tình gàn dở. Tôi biết, không những trả tiền viện phí để phẫu
thuật khuôn mặt, còn phải chăm sóc khi vết thương trên người tôi đầy
rẫy. Điều này đối với một người xa lạ không quen biết như tôi, thì quả
thật là rất khó chịu, rất phiền phức.Nhưng dù gì đi nữa, cũng không nên
nói câu nói làm ứa gan người khác như vậy chứ!?
" Kevin!"
Tôi buột miệng nói, khiến anh trố mắt đứng nhìn. Lúc đó, không hiểu sao tôi lại muốn trêu chọc anh, cho anh tức chết lên thì mới thôi. Nhìn
dáng vẻ kinh ngạc quá đỗi kia, tôi lại bật cười:
" Tôi biết,
người con trai đã tông phải tôi là Kevin Nguyễn, một việt kiều mỹ, hơn
thế nữa còn là giám đốc của khách sạn Red có tiếng ở Mỹ, và mở chi nhánh cả Hàn Quốc lẫn Việt Nam chứ gì!”
Ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng, đã mở to giờ còn to hơn.
" Tôi cám ơn anh đã giúp tôi phẫu thuật thẩm mĩ, hơn thế nữa còn chi
viện phí cho tôi nằm viện đến bây giờ. Quả thật rất cám ơn anh, Kevin!"
Tôi nhìn anh, rồi lại ngước nhìn hoa đào nở, suy nghĩ xa xăm:
" Chỉ có điều ... giờ tôi chẳng nhớ được gì cả? Kevin, anh làm ơn cho
trót có được không? Tôi muốn về Việt Nam, tôi muốn biết rốt cuộc tôi là
ai?"
Thoạt đầu, Kevin nhìn tôi như thể nhìn sinh vật lạ, làm
như không thể tin được lời nói tôi vừa thốt ra. Nhưng rồi một hồi sau,
anh cười nhạt, nhếch môi khinh bỉ:
" Muốn viện lý do nào khác, thì tìm cách nào tốt hơn để tôi tin đi! Chuyện này thì hơi bị quá đấy!"
Tôi lúc đó kinh ngạc nhìn anh, vốn dĩ không ngờ con người ăn mặc đàng
hoàng lịch sự, lại có suy nghĩ thiếu tôn trọng người khác đến vậy. Cố
gắng nuốt tự ái vào trong, tôi dùng hết sức của mình mà hét ra hơi:
" Anh quá đáng vừa thôi nhé! Đừng chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.
Xin lỗi, tôi biết chính tôi là gánh nặng của anh. Chỉ cần tôi bình phục, tôi sẽ cố gắng làm ra tiền, trả hết những số nợ cho anh. Cho dù có trả
hết cả đời, tôi cũng không để mình mắc nợ anh đâu!"
Câu đối thoại của tôi và anh hai năm trước, giống như một màn đấu khẩu giữa hai kẻ thù, hơn là lời nói đầy cảm kích một người mang ơn là tôi
đây. Thật ra, Kevin khi đó tất nhiên cũng không thể tin lời tôi nói, cho đến khi chính tai anh nghe được vị bác sĩ trong bệnh viện, thừa nhận
rằng tôi đã thật sự mất trí nhớ.
Bác sĩ bảo, trong vụ tai nạn
đó, tôi không mất mạng đã là may mắn lắm rồi. Nhưng thay vào đó, bộ não
của tôi đã bị tổn thương khá nặng, khiến tôi quên mất một phần trí nhớ
của hiện tại. Khoa học khi đó đã chứng minh, một người mất trí nhớ, quên mất những sự việc trước kia, nghĩa là trong tiềm thức, họ không muốn
nhớ lại quá khứ. Và điều đó chứng minh chuyện quá khứ của họ, đã mang
những điều không mấy vui vẻ, đau khổ, dằn vặt.
Cũng chính vì
như thế, nên trong thời gian tôi chưa hồi phục, bác sĩ cảnh báo tôi
rằng, không nên quá kích động mà đi tìm quá khứ. Vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến bộ não còn đang chấn thương trong đầu tôi.
Hai năm qua,
Kevin từ một chàng trai có miệng mồm khó ưa kia giờ đã biến thành một
người dịu dàng, chăm sóc, lo lắng cho tôi thật chu đáo. Anh cũng trở nên biết đùa, biết cười, và hơn hết, cũng đã bớt lạnh lùng hơn nhiều. Và
những điều đó khiến ai nấy trong nhà Kevin, đều cho rằng tôi chính là
bạn gái của anh.
Cuộc sống mới tôi đã thích nghi, cảm giác bị
tù túng như con chim nhốt trong l*иg kính thế này đối với tôi là đủ chán lắm rồi. Dù sao, quá khứ vẫn là điều tất yếu. Cho dù thế nào, tôi cũng
phải tìm lại cho mình những mảnh ký ức của xưa kia. Giải đáp cho mình về hình ảnh người con gái tạt thứ nước trông như axit lên người tôi, và
người con trai luôn hiện hữu trong giấc mơ của tôi. Họ, thật ra là ai?
" Phương Nhã!"
Quốc Thịnh đờ đẫn nhìn bức ảnh người con gái
xinh đẹp trên tay mình, miệng còn nở một nụ cười rất tươi khi đứng bên
cạnh anh. Thật ra, tấm ảnh này là khi hai người còn học năm lớp 11. Khi
ấy, họ nhìn cuộc tình này bằng con mắt màu hồng, vốn không nghĩ rằng
tình yêu của họ lại mang nhiều trắc trở đến như vậy.
" Ba, ba!"
Đang thơ thẩn, đột ngột anh nghe giọng nói bập bẹ của bé Hạo liền lập
tức xoay đầu lại. Cẩm Tú đang dịu dàng nhìn anh qua đôi mắt biết cười,
bên cạnh bé Hạo đang chập chững bước đi, một tay nắm tay cô, tay còn lại hươ hươ không trung.
Ôm chầm lấy bé Hạo, anh nhìn Cẩm Tú lạnh lùng:
" Sao tối rồi không để bé Hạo ngủ, dắt nó lên đây làm gì?"
" Nó không chịu ngủ, cứ đòi anh bồng suốt. Ngay cả người mẹ như em còn không được nó thương như thế nữa là ..."
Cẩm Tú quay mặt, hướng đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng mập mờ trên bầu trời tối mịt, cất giọng pha chút buồn tuổi.
" Cẩm Tú!"
Nhìn dáng vẻ cô độc của người con gái đứng trước mặt, Quốc Thịnh chỉ
đành nén tiếng thở dài. Bao năm qua, cô đã chịu bao nhiêu tủi nhục, bao
nhiêu tai tiếng hàng loạt như ăn cơm trước kẻng, cô tiểu thư giả mạo, có cha sinh không có mẹ dạy, mẹ vướng vào tình ái thì y như rằng con gái
cũng học tập theo mẹ, v.v..
Đối với một cô gái luôn được nuông
chiều từ nhỏ như cô, thì việc vượt qua những tin đồn như thế là một
chuyện hết sức khó khăn. Dù rằng cô không nói, nhưng anh biết, trong
những thời gian này, người cô cần nhất chính là anh!
Nhưng người anh cần nhất lại chính là Mai Phương Nhã!
Dù rằng hoàn cảnh có đưa đẩy anh về bên Cẩm Tú, hay vận mệnh có ép anh ở lại nơi đây cùng Cẩm Tú. Thì anh luôn chắc chắn một điều, con tim của
anh mãi mãi thuộc về Phương Nhã!
Có điều trong thời gian qua, đã có lúc anh nghĩ, phải chăng nên từ bỏ!?
Một mối tình khắc cốt ghi tâm! Một tình yêu mãnh liệt của tuổi trẻ! Sự
thù hận không đáng có, và những hiểu lầm khó gỡ bỏ, cùng công sức anh
gầy dựng lên sự nghiệp của ngày hôm nay ... tất cả, không phải là vì
Phương Nhã hay sao?
Vậy nên, anh nhất quyết không thể dừng việc tìm kiếm cô. Tuyệt nhiên không được từ bỏ!
Nghĩ đến đây, anh chợt nhớ đến Cẩm Tú, và biết rằng mình cần phải giải quyết hết mọi việc, khi Phương Nhã thực sự quay về!
" Cẩm Tú! Anh có chuyện muốn nói với em!"
Mi mắt Cẩm Tú khẽ động đậy, bờ môi run run, hai tay bất giác nắm chặt khi trông thấy bức ảnh trên tay anh, cố gắng thở nhẹ:
" Đã bao nhiêu năm qua, anh chưa một lần quên cô ấy?"
Quốc Thịnh lạnh lùng nhìn cô, không để lộ cảm xúc gì.
" Cho dù anh đã là ba của con em?"
Anh lấy tay day day thái dương, vọng xuống lầu nói lớn:
" Cô Liên!"