Thiên Thần Hai Mặt

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hai nhân vật trong truyện với Cô Nàng Phương Nhã – người con gái với gương mặt đầy sẹo và Jessica – một cô nàng xinh đẹp ngây ngô đáng yêu nhưng không có ký ức. Để rồi hai năm sau cô mang tình yêu với …
Xem Thêm

Chương 21
Anh nhắm mắt, nghe giọng nói của cô mà tim thắt lại, nỗi day dứt cuộn

trào trong lòng, hận không thể gánh hết mọi đau khổ của cô sang bên

mình, không muốn để cô bị tổn thương thêm lần nữa. Thời gian trôi qua

rất lâu sau đó, anh mới dằn lòng mà đáp:

" Nhã, hãy tin anh! Anh nhất định điều tra rõ chuyện này, lấy lại công bằng cho ba của em!"

Cơ thể cô khẽ run lên, nghẹn ngào nhìn người con trai mà cô đã từng yêu sâu đậm, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cô tin lời nói của anh là chân

thực, cũng tin vào đôi mắt đầy quyết tâm của anh là chân thực. Cũng như, mối quan tâm âm thầm lăng lẽ của anh hai năm qua đối với ba mẹ cô, thực tình giờ đây cô đã hiểu rõ! Nhưng tại sao, ông trời lại đối xử với cô

như vậy. Về nước mới được một ngày, chưa kịp trùng phùng người thân thì

thần chết đã nhanh chóng mang ba của cô đi. Giờ cô phải làm sao đây, làm sao có thể chịu đựng nổi chuyện này đây???

Anh tiến đến gần,

ôm chầm lấy hai vai cô an ủi. Chỉ chờ có thế, cô liền sà ngay vào lòng

anh, khóc nức nở, nỗi đau mất người thân quá lớn. Nhiều chuyện lại cứ

xảy ra dồn dập như vậy, cô thật không còn sức để chống cự điều gì nữa

...

" Đừng khóc, Nhã! Chúng ta về thôi, chuyện của bác trai để anh giải quyết, được không?"

" Giải quyết? Anh làm sao giải quyết. Ba tôi đã chết rồi, anh giải

quyết thế nào? Tôi mới là người thân của ông ấy, tôi muốn tìm hiểu xem

hai năm qua ông đã sống thế nào, sao có thể từ một người nhút nhát mà

biến thành kẻ gan to mật lớn đến mức chỉ đạo 20 người cai nghiện trốn

trại đây???"

Cô vùng khỏi người anh, hét lên đầy kích động, đôi mắt lạnh lùng nhìn Quốc Thịnh, giọng nói cũng trở nên khô khốc, run rẩy theo từng hơi thở dồn dập. Rồi khi nhìn vào vẻ mặt bối rối của anh, cô

mới phát hiện ra rằng bản thân đã quá kích động, cuối cùng mãi rất lâu

sau đó mới có thể dịu giọng lại, khẽ nói:

" Xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh một mình!"

" Nhã!" - Anh nhắm mắt, giọng nói trở nên mâu thuẫn, đối chọi với sự

lạnh lẽo và thất vọng trong lòng - " Anh không đành lòng nhìn em đau

khổ, càng không chịu nổi khi em cứ lạnh lùng với anh như thế này. Anh

rất muốn bản thân mình có thể làm chỗ dựa cho em, làm niềm an ủi, chia

sẻ cùng em những nỗi đau mà em gánh chịu, hệt như ngày xưa!"

Cả người cô cứng đờ, nhưng đầu lại xoay chỗ khác, không muốn nhìn vào đôi

mắt đỏ rực như thiêu đốt tim cô nữa, không muốn bản thân phải động lòng

vì lời nói không rõ là thật hay ảo đó:

" Anh đi đi! Tôi không còn tâm trạng để nói chuyện này!"

Đôi mắt anh vằn lên những tia đỏ, cố kiềm nén nỗi đau đang gào thét

trong lòng, đôi tay anh vừa siết chặt đã vội buông ra, rồi sau đó như

không chịu nổi đành siết chặt thêm lần nữa, lời nói thốt ra như cầu xin:

" Anh biết bây giờ không phải là lúc, nhưng quả thật anh không muốn thấy em như thế này. Nếu không chịu nổi, anh sẵn sàng để em trút

giận,em hành hạ thế nào cũng được. Đừng kìm nén nữa!"

Cô ngây người, không kìm được mà ngước lên nhìn anh, đôi môi run rẩy khẽ mấp máy:

" Đủ rồi, hai năm qua anh đã thay tôi chăm sóc cho ba mẹ tôi. Thế là đủ rồi. Tôi rất cám ơn anh! Có điều ... anh đừng khiến tôi phải hiểu lầm

thêm nữa. Về đi, đừng để họ chờ!"

Nhìn vào đôi mắt bối rối đầy

yếu đuối kia, anh chợt nhận ra sự việc đã đi quá xa, không thể tiếp tục

như thế này được nữa. Anh hoang mang, bất giác đưa tay lên chùi những

giọt nước mắt đang lặng lẽ tuôn rơi của Phương Nhã, thều thào nói:

" Ngốc! Em vẫn không thể nào tin anh sao? Cẩm Tú và anh không hề lấy

nhau, cũng không có con. Thằng bé mà em đã gặp phải hôm đó, là kết quả

của việc Cẩm Tú bị cưỡng bức hai năm trước. Em nhớ không? Đó cũng chính

là lần cuối chúng ta gặp nhau!"

Thần thái cô bắt đầu thay đổi,

sắc mặt cũng trở nên hoang mang. Cô trợn mắt nhìn anh, không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong đôi mắt đó. Cổ họng chợt trở nên khô khốc, ngay lập tức không biết phải nói như thế nào để hình dung được cảm giác khó tả trong lòng mình.

" Hai năm trước, khi anh tìm kiếm em trong vô vọng

thì mới hay tin Cẩm Tú mang thai, em cũng hiểu rồi đấy, đứa con trong

bụng cô ấy có tới 4 người cha. Với một cô gái luôn sống trong sung sướиɠ được nuông chiều từ nhỏ, một khi chịu sự khinh miệt và mang tiếng của

người đời vì có con không có chồng, liệu cô ấy có vượt qua nổi không?

Nhã, cô ấy rất đáng thương. Anh đã không thể yêu, nhưng ít ra có thể

giúp cô ấy bớt mang tiếng xấu, làm một người cha của con cô ấy trên danh nghĩa. "

Im lặng một vài giây, anh không kìm được mà ôm chầm lấy cô vào lòng mình, nói trong thổn thức:

" Nhã! Lòng anh trước sau chỉ có một mình em, không hề thay đổi. Vì cô

ấy rất tội nghiệp, mang thai đứa con mà không rõ cha của đứa bé là ai,

hoàn cảnh đó anh đành phải làm cha nuôi của nó, có như vậy tiếng xấu mới không bị đồn xa. Cô ấy còn rất trẻ, huống hồ gì giờ đây Cẩm Tú đã không còn là Cẩm Tú khi xưa nữa rồi, cô ấy đã thay đổi!"

Lời nói vừa dứt, Phương Nhã đã vội bật cười, nụ cười chua chát đầy đau đớn, đẩy thật mạnh anh ra, nhìn chằm chằm mà nói:

" Quốc Thịnh! Nếu đúng là như vậy, tôi thà anh đừng bao giờ nói cho tôi biết sự thật này, anh có biết sự yếu đuối của anh tàn nhẫn thế nào với

tôi không hả?"

Như bị một cú sốc nào đó quá lớn, đôi mắt cô

tràn đầy bi thương thống khổ, cắn môi đến bật cả máu, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra, giọng nói đầy trách cứ vang lên khiến tim anh như bị bóp

nghẹn:

" Tại sao anh không dứt khoát một lần. Anh có biết bây

giờ mình đã làm cha rồi hay không? Anh nghĩ rằng cái danh nghĩa làm cha

của mình muốn bỏ được là bỏ được liền hay sao? Đứa bé mới chỉ hai tuổi,

nó còn rất nhỏ. Có phải anh muốn nói với tôi, anh sẽ trở về bên tôi, vứt bỏ danh nghĩa làm cha của mình bao nhiêu năm nay?"

Sắc mặt

Phương Nhã trắng nhợt, cô lắc đầu nhìn anh đầy chua xót. Trải qua chuyện này, cô đã có thể tin những lời anh nói là sự thật, tin rằng tình yêu

của cả hai vẫn còn nguyên vẹn không thay đổi. Nhưng, đã hai năm rồi, mọi biến cố xảy ra quá nhiều ... anh và cô còn có thể đến với nhau khi giữa hai người còn quá nhiều trở ngại trước mắt?

" Quốc Thịnh! Em

xin lỗi, chính em đã đẩy chúng ta rơi vào tình thế này. Nếu như ngày xưa em không mưu hại Cẩm Tú, khiến cô ta rơi vào trạng thái tuyệt vọng, thì có lẽ cô ta sẽ không thê thảm như thế, cũng không biến anh trở thành

người cha bất đắc dĩ. Ngay cả em ..."

Cô nín bặt, bất giác lùi ra xa, mắt nhìn về chiếc giường trống không bên cạnh, lặng lẽ nhắm mắt:

" Anh đi đi!"

" Nhã! Em sao thế?"

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, tim như bị bóp nghẹn, anh lo lắng

hỏi. Nhưng đáp lại cô chỉ là khuôn mặt vô cảm và sự cô đơn lạnh lẽo tràn ngập trong đôi mắt:

" Quá trễ rồi!"

Vẫn không nhìn mặt anh, giọng cô trở nên uất nghẹn, đôi mắt tối đen như không tìm được ánh sáng nào của hy vọng nữa:

" Hai năm trước, vì để đánh tráo ADN của hai cha con Một Mắt, em đã

dùng chính trinh tiết của mình để làm điều kiện trao đổi với tên bác sĩ

đó. Nhờ vì thế, kế hoạch trả thù của em mới được êm xuôi trót lọt. Anh

hiểu rồi đó, em là một người không từ thủ đoạn, tuyệt đối không phải là

người con gái hiền lành mà anh yêu nữa. Quốc Thịnh, anh đã biết em như

thế rồi, liệu có còn yêu em nữa không?"

Làn gió khẽ lay động,

anh thất kinh đến mức không nói nổi lời nào, cả người như bị một vật gì

đó nặng cᏂị©Ꮒ đập vào đầu, quay cuồng, mụ mị. Bất chợt, những ký ức của

hai năm trước sống lại, quay về thời khắc buổi lễ đính hôn của anh và

Cẩm Tú, khi đó ... trong phút chốc, anh đã nhìn thấy bóng dáng của

Phương Nhã, ẩn hiện giữa biển người đông đúc trong bữa tiệc đầy mùi máu

tanh đó!

Anh biết ngọn ngành tất cả là do chính cô sắp đặt,

nhưng vốn dĩ không thể ngờ vì để trả thù, cô đã phải trả một cái giá đắt như thế!!!

Cơn đau âm ỉ trong tim, nay cồn cào dai dẳng xộc

lên tới não, gây buốt óc, đau đớn liên hồi. Anh nhìn cô, đôi mắt đυ.c

ngầu lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

Có phải anh sai rồi không?

Ngày đó, cho dù thế nào cũng không rời xa cô, không dùng bản thân làm

điều kiện trao đổi với Cẩm Tú, không lấy đi số tiền 20 triệu đó...

Nếu khi xưa anh luôn ở bên cạnh cô, chia sẻ những nỗi đau mà cô phải gánh chịu. Liệu mọi thứ sẽ không đến mức này chứ!??

Phương Nhã nhìn anh bàng hoàng một lúc lâu, đôi mắt cũng sắp kiệt sức

muốn cụp xuống, quay mặt sang chỗ khác thì lúc này anh lại ôm chầm lấy

cô, dụi đầu vào mái tóc uốn cong màu nâu hạt dẻ của cô, bật khóc:

" Đừng nói nữa, em có thể đừng nói nữa được không???"

Quốc Thịnh siết chặt lấy đôi vai gầy của cô, thủ thỉ bên tai cô bằng giọng rất chân thực, không chút giả dối:

" Nhã! Chúng ta có thể quay trở lại như xưa không? Anh không quan tâm

đến chuyện đó, hãy để anh bù đắp cho em. Anh sẽ cùng em gánh vác những

đau khổ trong hai năm qua, tuyệt đối không để em bị tổn thương lần nữa." - Nói đoạn, anh xoay người cô lại, thủ thỉ nói - " Anh sẽ cùng em tìm

ra nguyên nhân sự việc của bác trai. Nếu như thật sự bên trong có uẩn

khúc, anh sẽ không để cho bác trai chết oan uổng đâu!"

Làn hơi

từ ngực dâng lên trở nên tắc nghẽn, cô nhìn vào đôi mắt đầy quyết tâm

cùng cực của anh, rồi lại quay sang nhìn chiếc giường nơi Hữu Nghĩa đã

từng nằm, lòng bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vừa cay đắng, vừa ấm áp.

Thế nhưng, cô không tài nào hé môi cười nổi.

Vụ việc

Cẩm Tú bị cưỡng bức và mang thai, một phần cũng là lỗi nơi cô. Và bây

giờ, chính cô phải bị quả báo khi giương mắt nhìn người cha của mình mất đi!

Cô sai rồi, đúng không?

Thời gian lại trôi qua

thật lâu, cô vẫn không hề lên tiếng trả lời, cứ nhìn chăm chăm vào chiếc giường trước mặt. Đánh đổi cả trinh tiết, mất đi tình bạn, người thân

chia ly, ngay cả ba cô không có tội gì cũng phải biến mất khỏi cõi đời

này. Cuối cùng, mọi thứ cô làm tất cả đều trở thành công cốc, hơn thế

nữa còn tự hại lấy mình, thật ngu ngốc!

Cô rất mệt mỏi, nếu như thời gian có quay trở lại, cô thà để bản thân được lựa chọn lần nữa,

rằng suốt cả cuộc đời, cũng không yêu bất cứ ai!

Vậy mà, cuộc đời khi cướp đi của người ta thứ gì, đồng thời cũng trao lại cho ta một thứ khác!

Thế thì tình cảnh trước mắt, đối diện với sự thật trần trụi, mất đi ba

ruột của mình nhưng lại hiểu rõ tình cảm của người con trai mình yêu.

Theo lý mà nói, cô phải cảm thấy chút gì đó vui mừng mới phải!

Nhưng, sao cô lại cảm thấy nặng nề đến thế?

Lại từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt cô vẫn trắng nhợt như thế,

những móng tay cấu chặt vào da thịt đến đau rát, cô bắt đầu mơ hồ nghĩ

ngợi, rốt cuộc lý do gì có thể khiến cho ba của cô biến đổi lớn như thế. Cho dù cơn nghiện thiêu đốt tâm trí người ta như thế. Lãnh đạo 20 người cai nghiện trốn trại, tuyệt đối không phải là hành động nhất thời hồ đồ trong chốc lát, mà nhất định phải là một kế hoạch được sắp đặt sẵn từ

trước!

Chắc chắn rằng trong việc này không đơn giản là ba cô

đứng đầu xúi giục, phải có một lý do nào khác. Cô nhất định phải tìm

hiểu chuyện này cho rõ!!!

----------

Trong khi đó tại khách sạn Red, Sài Gòn ...

Ở trong đại sảnh, tiếng những nhân viên xì xào bàn tán một chủ đề rất rôm rả, tụm năm tụm bảy vây quanh thành một vòng tròn nhỏ, vẻ mặt ai nấy cũng có vẻ rất

sửng sốt, ngạc nhiên:

" Sao, sao? Có đúng là như vậy không?"

" Giám đốc thật sự về nước?"

" Không phải chứ?"

" Ôi trời, sao lại đột ngột như thế?"

Một nhân viên khách sạn vừa cúp máy xong điện thoại, đã bị những nhân

viên xung quanh hỏi dồn tới tấp, sắc mặt tỏ vẻ hoang mang cực độ. Không

khí trở nên xào xáo, hỗn loạn mất trật tự nề nếp của khách sạn, rõ ràng

ai nấy đều lo lắng lẫn ngạc nhiên, vì từ khi thành lập khách sạn Red ở

Việt Nam đến nay, giám đốc của họ chỉ trở về khi có công việc làm ăn cần giải quyết. Mọi thứ ở đây đều có phó giám đốc Trí Văn lo liệu, thỉnh

thoảng giám đốc chỉ theo dõi tình hình biến động qua tin tức email. Thế

mà đùng một cái, vị giám đốc trẻ của họ nay lại trở về đột ngột như thế, hơn thế nữa còn dự định sẽ ở lại đây dài dài. Điều này mọi người không

lo sao được, khi mà giám đốc Kevin của họ nổi tiếng với tác phong làm

việc lạnh như băng đá, nghiêm khắc đến mức ai cũng phải nể sợ.

" E hèm!"

Tiếng ồn ào xào xáo nhanh chóng dứt hẳn khi đột ngột nghe thấy tiếng

đằng hắng lạnh lùng vô cảm phát ra từ phía sau lưng. Họ ai nấy đều đồng

loạt xoay đầu lại, ngay lập tức sắc mặt trở nên tái mét, lập tức đứng

ngay thành hàng thẳng lối, nghiêm trang tách thành hai hàng ở hai bên,

nhanh chóng hô to:

" Chào giám đốc!"

Sắc mặt Kevin tối sầm, thế nhưng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ra vẻ như tâm tư không bị

xáo động, bước đến bên từng người một, nói khẽ:

" Cảm thấy khó chịu thì cứ nghỉ việc!"

Ngay lập tức, ai nấy đều nép người vào nhau, sắc mặt trắng bệt sợ hãi,

đồng loạt lắc đầu, môi mím chặt lại, rồi cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi. Nhìn

thấy tình cảnh trước mắt, đôi mắt Kevin càng trở nên u ám hơn, quay

người bước đi, thế nhưng vẫn không quên dặn dò một câu:

" Nếu để tôi nghe thêm những lời vô vị như thế, trừ hết lương!"

Nhìn thấy bóng vị giám đốc trẻ xa dần, bọn họ mới bắt đầu thở phào nhẹ

nhõm, nhưng rồi lập tức ai nấy đều trợn mắt lên nhìn. Họ có nhìn lầm

không? Người con gái tướng tá xinh đẹp với mái tóc tém trông cá tính kia đi bên cạnh giám đốc không phải là Nhã Trúc hay sao?

Nhã Trúc, thư ký tài năng số 1 luôn túc trực bên Kevin bên Mỹ, đã phối hợp ăn ý

với anh biết bao nhiêu vụ làm ăn lớn nhỏ, rất được Kevin coi trọng.

Nhưng điều bất ngờ là, từ trước đến nay cô ta chỉ xuất hiện ở Việt Nam

một lần duy nhất khi đi cùng chủ tịch Nguyễn, và càng chứng minh nếu như không phải là việc quan trọng thì cô thư ký xinh đẹp đó sẽ không xuất

hiện ở đây. Vậy thì nguyên do giám đốc lạnh lùng của họ đột ngột về nước chắc chắn là rất quan trọng!

Khi bước vào cửa thang máy, Kevin sắc mặt trở nên mệt mỏi, dựa lưng vào tường, giọng như rít lên:

" Biết rồi chứ, phải mau chóng tìm ra Jessica cho tôi, càng sớm càng tốt!"

Nhã Trúc đứng bên cạnh, tay ôm xấp tài liệu bên người, một tay đẩy gọng kính lên, nhăn nhó khổ sở nói:

" Vậy còn chủ tịch Nguyễn ..."

" Cứ lo liệu đi, tôi sẽ không về Mỹ khi không tìm được cô ấy!"

Gặp lại

Nhân cách của con người đôi khi lại bị chính thù hằn

che mất lý trí, để những hờn ghen ích kỷ của bản thân mà cuốn vào những

sai lầm lệch lạc, cứ mãi quay đầu nhìn về quá khứ và lại vô thức nắm giữ những đớn đau của ngày hôm qua.

-----------

Trời chập tối ...

Mưa lất phất ...

Quốc Thịnh lặng người ngắm nhìn kính xe trước mặt bắt đầu mờ ảo bởi

những giọt nước, tạo thành những đốm trắng li ti, tan nhanh trong sương

gió. Chiếc xe đứng cách ngôi nhà màu trắng sang trọng kia chỉ gần phân

nửa quãng đường, đủ để những người mặc áo đen đứng canh cửa kia không

nhận ra sự tồn tại của hai người họ. Anh cau mày, lòng thầm nghĩ thế nào cô cũng kích động, hay ít ra là giận dữ hét lên chẳng hạn.

Thế nhưng, trái ngược với suy nghĩ của anh, cô hồi lâu sau mới cất tiếng, không giận dữ, không la hét, chỉ run giọng hỏi:

" Chuyện gì thế này? Đó có phải là nhà của em không? Bọn chúng là ai, làm gì với nhà của em vậy hả? Quốc Thịnh!"

Cô không tự chủ được mà nhìn anh, đôi mắt run rẩy hệt như cánh hoa

tường vi mỏng manh yếu đuối, tròng mắt đen sâu hút như rơi xuống vực

thẳm tăm tối, không tìm thấy được ánh sáng. Cô bíu chặt lấy vạt tay áo

anh, nói như van xin:

" Quốc Thịnh?"

Anh nắm chặt vô lăng, nhắm mắt một hồi lâu mới dám có đủ dũng khí mà nhìn thẳng vào mắt cô, giọng đột ngột trở nên nặng nề:

" Nhã, em phải bình tĩnh nghe anh nói, nhất định không được kích động, có biết chưa?"

Tim cô hệt như bị tảng đá nặng cᏂị©Ꮒ đè lên, không còn giữ nổi bình tĩnh,nôn nóng giục giã:

" Anh nói đi!"

" Nhã ..." - Anh bị cô lay mạnh đến nỗi chóng mặt hoa mắt, cố giữ lấy

hai tay của cô, nắm chặt - " Nhà của em đã bị Một Mắt thâu tóm rồi, hai

năm trước ngôi nhà này vốn dĩ đã thuộc về ông ta. Khi ba mẹ em bị bắt,

ông ta không đòi được nợ nên rất tức giận, vì thế nên đã dùng mọi cách

để tước đoạt quyền chiếm hữu ngôi nhà, biến thành công cụ phục vụ lợi

ích của cho sự nghiệp của ông ta. Em thấy rồi đấy, nơi đó bây giờ là một lâu đài, được ông ta san rộng, xây dựng nên, không còn là nhà của em

nữa!!!!"

Vừa dứt lời, khuôn ngực cô đã phập phồng dữ dội, đôi

mắt trống rỗng nhìn về phía xa, nơi ngôi nhà cũ mèm đã cùng cô tồn tại

từ khi mới chào đời, vậy mà bây giờ nó đã trở thành một ngôi nhà xinh

đẹp xa hoa đến mức không còn nhận ra nổi nữa. Đau đớn, tê tái đến lạnh

buốt cả con tim, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cô kích động mở nhanh

cửa lao ra bên ngoài, mặc kệ cơn mưa đang biến thành trận cuồng phong

bão, sấm chớp giật liên hồi.

" Nhã, em làm gì vậy?"

Anh thất kinh lao ra xe theo cô, ôm chầm lấy thân thể run lên bần bật

kia, cô đã mất đi lý trí, cứ thế gào tên người đàn ông đáng sợ kia thất

thanh, đối chọi với cơn mưa ngày càng nặng hạt, dày đặc:

" Một Mắt!!!!!!!! Ông ...ưm"

Dồn hết sức lực bóp chặt miệng cô, anh hoảng loạng đẩy cô vào trong xe, đóng cửa một cách thô bạo, quay sang nhìn cô gầm gè:

" Em điên à?"

Ngoài đường mưa tầm tã, những giọt nước mưa nhỏ như hạt bụi, làm mờ ô

cửa kính trước mắt, anh lặng người nhìn cô một lúc lâu, tóc ướt dính bết trên cổ, trên trán do nước mưa càng làm nổi bật bờ môi tái nhợt của

Phương Nhã. Không biết mất bao nhiêu lâu, mọi sức lực dường như được

trút gần hết, cô sà vào l*иg ngực anh khóc nức nở.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua, anh chợt nhận ra con tim mình đang đau nhói qua từng

tiếng nấc nghẹn của cô, như một loài cây bị nhổ tận gốc rễ, mất đi sự

sống của chính mình. Nếu như không phải có một người tốt bụng nào đó tận tâm tận lực cứu sống cái cây đó, thì chắc chắn nó sẽ không bao giờ được tồn tại trên đời. Cũng như anh, lẽ sống của anh chính là nụ cười hạnh

phúc của Phương Nhã!

Mùi hương thoang thoảng từ người cô phả ra dịu nhẹ, khiến cõi lòng anh tê tái, chìm đắm trong men tình. Anh ôm cô

thật chặt, hôn ghì lên mái tóc thơm mượt kia thật lâu mà không biết phải nói gì, chỉ có thể dùng hành động để an ủi, sưởi ấm cho con tim đã

nhiều vết rạn nứt kia lưu lại nhiều vết sẹo khó phai mờ.

Một

lúc sau khi cảm giác được rằng người con gái đang nép trong lòng mình

trở nên mềm nhũn, tiếng khóc cũng dứt hẳn, anh mới nhận ra cô đã ngất

lịm đi tự lúc nào, trên khóe mi khi đó vẫn còn đọng lại những giọt lệ

chưa kịp khô.

Ngoài trời vẫn còn mưa, tầm nhìn của kính xe

trước mặt như phủ sương mù, không còn nhìn thấy được ngôi nhà xa hoa

tráng lệ kia nữa. Anh nắm chặt tay đến mức các khớp tay trắng bệch, từ

từ buông ra rồi đặt cô nằm ngay ngắn trên ghế đệm, sau đó tỉ mỉ cởϊ áσ

khoác của mình đắp lên người cô, bất chợt nhận ra Phương Nhã của anh dù

mang một khuôn mặt của Jessica, thì cô vẫn mang đôi mắt đen thẫm trong

sáng nhất, tinh khiết nhất, cho dù đã mang trong lòng những vết sẹo đau

đớn nhất!

Anh vẫn biết, cô sẽ rất sốc khi biết rằng ngôi nhà mà mình sống bao nhiêu năm qua, nay đã hoàn toàn thuộc về người khác. Đứng trước cảnh tượng mất cha, mẹ vào tù, ngay cả ngôi nhà duy nhất cũng mất đi, cô nhất định sẽ không chịu nổi. Nếu có thể, anh sẽ không để Phương

Nhã biết. Nhưng đây là nhà của cô, nên cô có quyền được hiểu rõ tình

hình trong ngôi nhà của mình.

Môi trắng nhợt, anh khẽ rùng

mình, chợt cảm giác kỳ lạ xâm chiếm đến lạnh buốt, khiến anh ân hận vì

đã để cho cô biết chuyện này!

Khẽ nhấc đầu cô tựa lên vai mình, con tim buốt giá nay như được sưởi ấm, tận hưởng nhiệt độ cơ thể nóng

hừng hực của cô, lặng lẽ nhắm mắt trong yên bình, mặc cho cơn mưa như

rạch một đường dài trên bầu trời đen nghịt.

Mấy tiếng sau, anh mới chầm chậm lăn bánh đưa cô trở về khách sạn.

Và cả đêm đó, anh không về nhà, chỉ ngủ tại trên xe của mình, mắt hướng nhìn về phía cửa sổ trên cao đã tắt đèn, lặng lẽ hứng chịu cơn rét sau

đợt mưa tầm tã của tiết trời đêm lạnh.

-------

Rạng sáng, anh trở về nhà với thể lực sa sút nghiêm trọng, hơi thở

nóng hừng hực như lửa, đôi mắt đỏ au như bị sốt cao, vừa đặt chân vào

cánh cửa phòng khách đã ngã nhào người xuống đất, khiến cả nhà Cẩm Tú

một phen hoảng hồn.

Cẩm Tú tái mặt chạy đến đỡ lấy anh, Triệu Ánh cũng nhanh chóng chạy đến, vừa đỡ anh lên lầu vừa thốt lên đầy hoang mang:

" Sao nóng thế này, đi đâu cả đêm không về, bây giờ lại ...."

" Chị Liên, mau gọi cho bác sĩ Phương đến đây cho tôi, ngay lập tức!"

Cẩm Tú cắt ngang lời mẹ mình, không quay mặt mà vọng xuống lầu gắt lớn. Khuôn ngực cô phập phồng kích động, không để ý đến sắc mặt của mẹ mình, cô thô bạo đẩy anh lên giường, bắt đầu cởi từng chiếc cút áo một.

Triệu Ánh thấy vậy liền đỏ mặt xoay đầu nhìn chỗ khác, đến khi định

lẳng lặng bước ra cửa thì lại nghe tiếng của Cẩm Tú, giọng nói chứa đựng sự phẫn nộ đầy kích động:

" Mẹ đóng cửa sổ dùm con!"

Âm thanh không thể kiềm chế liền trở nên cao vυ"t khiến Triệu Ánh cũng

phải giật mình, bà nhăn mặt nhìn đứa con gái của mình, vì tình mà trở

nên không biết phép tắc lớn nhỏ, càng lúc càng không coi bà mẹ này ra

gì, tùy tiện sai bảo như thế này sao?

Thừ người một lúc lâu, bà hậm hực đi ra khỏi phòng, mặc cho đứa con gái mê muội này muốn làm gì

thì làm, quyết định không đếm xỉa đến nữa!

Tiếng rầm cửa đập

vào tường thật mạnh làm Cẩm Tú sực tỉnh, cô ngẩn người ngoái đầu lại thì phát hiện căn phòng giờ chỉ còn lại mình mình và Quốc Thịnh, bất giác

không nén khỏi thở dài.

Treo chiếc áo ẩm ướt của Quốc Thịnh lên cây móc ở đầu giường, cô thẫn thờ nhìn anh một lúc lâu, nộ khí của ban

nãy vẫn không hề giảm sút. Rõ ràng từ đêm qua đến giờ anh cứ luôn tắt

điện thoại, lại còn cả đêm không về nhà, cuối cùng sáng sớm lại trở về

với bộ dạng cả người nóng như lửa thế này...

Hơn thế nữa, chiếc áo khoác màu nâu sậm mà anh mặc ngày hôm qua, nay đã không cánh mà bay.

Đôi mắt Cẩm Tú lại xét nét từng chi tiết nhỏ nhặt trên người anh, sắc

mặt càng trở nên khó coi hơn. Cho đến khi tiếng cửa bên ngoài vọng vào

giọng nói của bác sĩ Phương, cô mới giật mình sực tỉnh.

Bác sĩ

Phương là một bác sĩ có tiếng trong nghành nghề, là bác sĩ tư của riêng

Quốc Thịnh hơn một năm nay. Khi bà khám xong bệnh tình của anh xong liền báo cáo lại với cô như mọi lần, nói rằng nguyên do anh trở nên sốt cao

như vậy là vì phổi anh vốn đã yếu, tối hôm qua lại để bản thân bị dính

mưa, còn ở trong tình trạng cảm lạnh suốt cả đêm nên mới trở thành bệnh.

Bà vẫn huyên thuyên, thật thà nói ra tình trạng căn bệnh của

anh, ngụ ý nhắc nhở rằng bệnh viêm phổi của anh đã bắt đầu chuyển biến

nặng, cần phải thường xuyên theo dõi tình hình và uống thuốc đều đặn.

Có lẽ cô sẽ quên mất cơn phẫn nộ bốc lên ngùn ngụt trong lòng mình, nếu như anh không đột ngột cất giọng yếu ớt, gọi tên một người mà cô ngỡ cả đời cũng không nghe được từ anh:

" Nhã!"

Anh lại lặp

tên người con gái kia thêm lần nữa, giọng mỗi lúc da diết hơn, khiến

ngực Cẩm Tú sôi sục niềm uất hận và dấy lên sự kinh hãi tột độ. Cô có

thể chấp nhận việc anh lén lút cô mà liên lạc với ba mẹ Phương Nhã hai

năm qua, cũng có thể nghiến răng chấp nhận việc anh không ngừng tìm kiếm người con gái đó, nhưng tuyệt đối không chịu đựng nổi khi Phương Nhã

xuất hiện trong giấc mơ của anh!

Hai năm cố gắng bày ra một

chiếc mặt nạ, hòng thay đổi con tim vững như tượng của anh. Thế nhưng,

dù có cố gắng thế nào cô vẫn không tìm lại được một Quốc Thịnh yêu cô

như ngày xưa nữa!

Cố gắng như thế, vẫn không có được tình yêu của anh.

Thế mà Mai Phương Nhã kia lại dám lởn vởn quanh cuộc sống của cô và anh, ngay cả giấc mơ cũng không buông tha sao?

Nhìn sắc mặt Cẩm Tú liên tục biến đổi, đôi mắt hằn lên tia lửa giận

ngùn ngụt, bác sĩ Phương đứng bên cạnh cũng phải kinh sợ, bèn kiếm cớ

rút lui khỏi căn phòng, mồ hôi lạnh ứa ra vì rùng mình. Tiếp sau đó là

cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, rồi lại nhẹ nhàng đóng lại, như sợ phải

kinh động đến con người đang bị ngọn lửa của ghen tức thiêu đốt kia.

Thời gian trôi qua như một thế kỉ, anh vẫn nằm sốt li bì trên giường,

cách vài phút lại bật tên Phương Nhã trong cơn mê sảng, từng lời từng

chữ như cắm lên ngực cô một nhát dao, đau đớn. Cô luôn cố gắng nuốt cục

tức vào trong lòng, nhẹ nhàng đắp khăn lên trán anh, mặt đột ngột biến

sắc khi chiếc điện thoại trên túi mình rung lên. Không gian tĩnh lặng

đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông inh ỏi khiến cô giật bắt mình, tay

vội ấn phím tắt, lúng túng liếc xuống giường như sợ anh sẽ tỉnh giấc,

sau đó mới rón rén bước chân ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Vừa vào phòng mình, cô mới hậm hực bấm một loạt con số, đầu dây bên kia

chỉ reo lên đúng một tiếng chuông thì đã nhanh chóng bắt máy. Chưa kịp

để bên kia cất lời, cô đã gắt gỏng hét lên trong điện thoại:

"

Sao hả? Sợ tôi quên mất công lao của anh à? Yên tâm đi, chiều nay cứ

kiểm tra tài khoản, nhất định sẽ có đủ số tiền không thiếu một xu nào!"

Đầu dây bên kia có tiếng cười khẽ, sau đó mới điềm đạm trả lời:



Như một tiếng sấm nổ vang trên đầu, sắc mặt Cẩm Tú trở nên tái mét, các ngón tay giữ chặt lấy điện thoại cũng bắt đầu run rẩy, trắng nhợt. Đột

nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu, như một quả búa nặng cᏂị©Ꮒ đập

lên ngực cô, khiến cô phát hoảng.

Không thể nào, từ trước đến

giờ Quốc Thịnh của cô không bao giờ tùy tiện thân mật với người con gái

nào khác, hơn thế nữa việc anh bắt liên lạc thường xuyên với Hữu Nghĩa

luôn lén lút thận trọng như vậy, sao có thể để cho người khác biết

được???

Người con gái đó là ai???

Thêm Bình Luận