Thiên Thần Hai Mặt

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hai nhân vật trong truyện với Cô Nàng Phương Nhã – người con gái với gương mặt đầy sẹo và Jessica – một cô nàng xinh đẹp ngây ngô đáng yêu nhưng không có ký ức. Để rồi hai năm sau cô mang tình yêu với …
Xem Thêm

Chương 11
Người con trai mắt nổi đầy gân xanh, nhào đến đánh túi bụi lên người của anh ta, không ngừng mắng nhiếc xối xả. Những người xung quanh cũng bu

quanh đấy vì tò mò, một số người huýt sáo đầy thích thú, cũng có một số

chạy đến can ngăn, nhưng đều không xi nhê gì.

" Cho mày chừa cái tật dê cụ này! Chết đi, thằng bệnh hoạn. Đυ.ng đến bạn gái tao à? Chết đi!"

Người thanh niên kia vẫn đánh tới tấp lên thân, lên lưng và ngực anh

ta, nhưng sau một hồi không thấy người đàn ông kia phản ứng, cộng thêm

sức lực cũng đã mệt nhoài, nên sức mạnh đã giảm, mắt trợn trừng nhìn

thân người đàn ông nằm dưới đất như thể anh ta là sinh vật lạ.

Khuôn mặt người đàn ông ấy tưởng chừng như chỉ mới ngoài ba mươi, cả

người đều mặc một bộ đồ cũ rích, dơ dáy bẩn thỉu, râu ria mọc đầy cằm,

chỉ có đôi mắt luôn vô hồn, trơ ra đó nhìn người con gái mình vừa mới ôm ban nãy, trong lòng chua xót và dấy lên một sự căm phẫn tột cùng.

Bị đánh bầm dập, cả người đầy thương tích, nhưng dường như càng bị đánh thì càng tỉnh táo!!!!

Đôi mắt anh ta sáng lên, quắc mắt nhìn người thanh niên trước mặt, giọng đầy phẫn uất:

" Đánh đi! Đánh chết tao đi!"

Ngay lập tức mọi hoạt động của anh ta dừng hẳn lại, các cơ trên mặt như căng ra, toàn thân cứng đờ. Ngẩn người một hồi lâu, sau đó liền chỉnh

sửa lại áo quần, khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ:

" Thằng điên!"

Dứt lời, anh ta đá thêm vào bụng người đàn ông kia thêm vài cú nữa, rồi mới hậm hực kéo tay cô bạn gái bỏ đi.

Những người xung quanh cũng dần tản ra, còn lại một số người tốt bụng

cũng kéo đến bu quanh người đàn ông kia, e dè hỏi han. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng bao trùm, anh ta vẫn không hé môi đến nửa lời, chỉ ngả

đầu ra sau, nằm dài xuống mặt đất. Được vài phút, ai nấy cũng đều chịu

không nổi mà bỏ đi.

Bất giác, anh ta đưa bàn tay lên che đôi

mắt của mình, mắt nhắm nghiền hít lấy mùi của ánh nắng gay gắt, trạng

thái bắt đầu chìm vào giấc ngủ, vô thức để bản thân trôi tuột về ký ức

của quá khứ ...

Dưới hàng ngàn vì sao lấp lánh, đôi tay của một cặp nam nữ đan chặt vào nhau, trao cho nhau những nụ cười ngọt ngào, và lời nói đường mật. Người con gái có mái tóc tém để lộ bờ cổ trắng ngần

và đôi bông tai màu bạc chiếu sáng, như phủ quanh đôi mắt. Cô ôm lấy cổ

anh, hôn lên môi anh thật nhẹ, thủ thỉ gọi tên của người yêu. Lời hứa

của tình yêu chung thủy luôn nhẹ nhàng như làn khói, đến rồi đi chỉ

trong vụt tắt ...

" Chúng ta chia tay, anh đừng đến làm phiền tôi nữa!!!!"

Những ngày tiếp theo sau đó, có lẽ hệt như chốn địa ngục, tiếng rít lên đầy lạnh lùng đầy tàn khốc của cô như bóp nát trái tim anh. Khi đó, cô

đứng một chỗ, ôm lấy người đàn ông kia, phủ đôi mắt băng giá ấy lên

người anh, hình ảnh đó chưa bao giờ anh dám nghĩ đó lại là sự thật ...

" Cô là loại đàn bà bần tiện như thế sao? Vì cái gia đình của tôi không đủ đáp ứng lòng tham của cô thôi sao?" - Giọng anh trở nên giá buốt, Sự thật tàn khốc đang dần thiêu đốt con người anh, khiến lòng tin nơi anh

trở nên chết dần chết mòn, bất giác cười khẩy - " Thì ra trước giờ tôi

yêu lầm phải người đàn bà thối tha như cô. Sẵn sàng vì cô mà gạt bỏ gia

đình, Giang Phi Vũ như tôi lại có ngày này!!! Hahaha! Thật nực cười!"

Cô nhìn anh đầy ngao ngán, tay xoa lấy đùi nõn nà trắng trẻo của mình đầy khiêu gợi, miệng vẫn còn buông lời gợϊ ȶìиᏂ:

" Anh phải cám ơn tôi mới phải. Tôi gạt anh thì anh mới có kinh nghiệm, để lần sau không còn dám ngây thơ tin người như thế nữa, đúng không?

Nhưng mà ... nếu anh muốn lên giường với tôi thì được thôi. Nể tình anh " đáng yêu" như thế, sau anh chàng này tôi sẽ khuyến mãi cho anh một đêm

ân ái. Chịu không?"

Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn người con trai

kế bên đầy khiêu gợi, cho đến khi nhìn thấy cả người anh cứng đờ ra,

sống lưng thẳng đơ liền hả hê cười to, trong tích tắc bóng dáng của cả

hai đã khuất nhanh như làn khói...

Mu bàn tay anh đầy gân xanh, đôi mắt tóe lửa, dần dần cơn thịnh nộ bắt đầu trào ra, căng phồng trong l*иg ngực. Trong khoảnh khắc đó, tình yêu trong anh đã thật sự chết mất rồi!

Trong căn phòng sáng trưng của bệnh viện, một cô y tá và vị bác sĩ

đứng ở hai bên mép giường, căng thẳng nhìn tình trạng của người đàn ông

nằm trên giường, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chặc lưỡi:

"

Không ngờ một bác sĩ từng kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung thế kia lại có ngày trở nên tàn tạ, sống buông thả bản thân như thế!"

Cô y tá đẩy gọng kính lên cao, gật gù phụ họa theo lời bác sĩ, ra vẻ hiểu biết:

" Treo bằng vĩnh viễn! Quả thật đối với một bác sĩ có tay nghề như anh ấy, thì điều này thật khó chấp nhận được!"

Lời cô y tá thốt ra khỏi miệng chưa được bao lâu, thì bất giác cả người đàn ông nằm trên giường bệnh như run lên, đôi mắt mở bừng, chợt chuyển

mắt nhìn xung quanh thì lại bắt gặp ngay ánh mắt của người bác sĩ trẻ

đứng bên cạnh:

" Bác sĩ Vũ! anh tỉnh rồi!"

Ánh mắt anh chợt sững lại, vẻ mặt thảng thốt nhìn một lượt khắp phòng, rồi bất ngờ thốt lên:

" Sao tôi lại ở bệnh viện?"

" Bác sĩ Vũ! Là một đồng nghiệp trong bệnh viện đi ngang qua nhìn thấy

anh nằm bất tỉnh giữa đường, nên mới đưa anh vào đây." - Chàng bác sĩ

trẻ tuổi nhanh nhảu đáp.

Cô y tá ban nãy còn tỏ vẻ hiểu biết,

nay thấy người đàn ông kia tỉnh dậy liền e dè không dám hó hé một câu

nào. Cũng bởi vì anh ta nổi tiếng nghiêm khắc khó chịu, lúc nào cũng

mang sự lạnh lùng cổ hủ của mình để dọa nạt những người xung quanh, nên

chẳng ai dám động chạm đến anh. Vì biết rằng, một khi làm anh nổi giận

cũng đồng nghĩa với cả ngày đó sẽ không ai được yên thân!

" Hừ! Ra ngoài hết đi!" - anh gay gắt nói, trong lời nói chứa đựng vẻ bất cần, không nể nang bất cứ ai.

Cô y tá nhún vai nhìn anh bác sĩ trẻ tuổi, anh ta ái ngại nhìn anh rồi

lại quay sang nhìn cô y tá. Rõ ràng là họ đã quá quen với thái độ bất

lịch sự này từ lâu rồi, chỉ có điều thân là một đồng nghiệp, hơn thế nữa lại là cấp trên, nên cơ bản đành phải nhún nhường cho qua. Mặc dù, hai

năm qua người đàn ông tên Vũ này đã không còn là bác sĩ nữa!

Đến khi cánh cửa nặng nề được đóng lại, Phi Vũ mới lặng người nhìn kỹ

mọi thứ xung quanh, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt. Không

ngờ đã hai năm qua, anh lại có thể trở lại bệnh viện này. Thế nhưng,

cương vị đã không còn là bác sĩ, mà chỉ là một bệnh nhân!

Nhìn

nghiêng qua cửa sổ, anh hồi tưởng lại khi nãy trên đường, vì cơn men

rượu ngậm nhấm, anh lại một lần nữa ôm nhầm phải một người đi đường,

lòng bất giác cũng nhớ đến tình yêu đầu tiên của bản thân mình.

Phương Nhã!

Cái tên rất đẹp, như người yêu trước đây của anh. Một thời từng làm

anh say đắm, ngu muội, chìm đắm trong ảo tưởng bên men tình, mà không hề nhận ra tất cả đều chỉ là giả dối. Những lời thề non hẹn biển, nụ cười

đầy mê hoặc, và sự bẽn lẽn e thẹn của những cô gái mới lớn... những thứ

đó từ lâu đã là một kế hoạch người đàn bà đó dựng sẵn cho anh mà thôi!

Năm năm trước, khi anh có trong tay tất cả, danh dự, địa vị, tiền bạc,

người đàn bà đó luôn rót vào tai anh những lời ngon ngọt, trao cho anh

những cử chỉ tình tứ mà bấy lâu luôn tưởng đó là tất cả. Và rồi khi sự

nghiệp của gia đình anh đột ngột bị phá sản, tất cả đều sụp đổ chỉ trong vòng một đêm... thì ngay lập tức, đuôi cáo của ả ta cũng nhanh chóng

được vạch trần, sẵn sàng rủ bỏ anh không thương tiếc!

Cuộc sống từ đó của anh trở đi, hoàn toàn chìm trong nỗi hận đàn bà, day dứt mãi

không nguôi! Nhất là với những người mang tên của người đàn bà đó!!!

Nghĩ đến đây, anh liền đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình, cười khẩy.

Nhớ lại hai năm trước, có một người con gái, mặt đã bị phỏng nặng do

axit mang lại, đã từng tha thiết khẩn cầu với một vị bác sĩ, trong lời

nói đầy vẻ tuyệt vọng đến cùng cực, nhưng ánh mắt lại mang một sự cương

quyết đến dữ dội. Khi đó, anh đã là một bác sĩ có tay nghề, và người mà

cô gái đó van xin đòi tráo đổi mẫu xét nghiệm ADN, lại chính là đồng

nghiệp chung một khoa với anh.

Phương Nhã! Một cái tên mà anh vô cùng căm ghét, vừa quyến rũ đầy mị hoặc, nhưng cũng lại mang đến cho anh nhiều đớn đau.

Con tim đau đớn chôn vùi trong quá khứ, lại một lần nữa bị phơi bày

giữa sự thật trần trụi, trở thành một ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt bất cứ ai nhảy bổ vào. Và người con gái dáng vẻ đáng thương trước mặt ông khi

đó, đã vô tình trở thành một công cụ, một thứ đồ chơi nhằm thỏa mãn

cuồng phong bão tố của Phi Vũ!

Người đồng nghiệp của anh khi

đó, vốn dĩ không hề cho phép bất cứ yếu tố nào gây tổn hại đến uy tín

bệnh viện cũng như đạo đức cá nhân. Bởi vì đánh tráo ADN là một việc làm vô cùng tồi tệ và nghiêm trọng. Thế nhưng những việc làm đó đến tai Phi Vũ, lại trở thành một ván cờ bước ngoặc đánh đổi sự nghiệp của chính

mình.

Anh vốn dĩ không ngờ, nạn nhân của việc đánh tráo mẫu ADN lại là Một Mắt. Người đã khiến sự nghiệp gia đình anh tiêu tán chỉ

trong một đêm, và khiến anh trở thành trò cười trong mắt người đàn bà đê tiện kia.

Một Mắt là một doanh nhân thành đạt trên thương

trường đầy cám dỗ, có tiếng tăm không nhỏ đối với giới truyền thông báo

chí, nhưng nếu nói một cái huỵch toẹt, thì không ai là không biết ông ta chính là trùm cho vay nặng lãi, đồng thời cũng là đại ca của một tổ

chức xã hội đen phi pháp. Cuộc sống nửa trong sáng nửa trong tối thế

kia, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhưng cảnh sát lại không thể nào tìm ra được một kẽ hở cũng như chứng cứ tóm gọn.

Thời gian đưa

đẩy, mọi hoạt động kinh doanh trên thị trường cũng như vấn đề buôn bán

hàng lậu, đều bị khí thế oai dũng của Một Mắt áp đảo, và sự nghiệp của

gia đình Phi Vũ cũng vô tình trở thành một con mồi ngon lành của trùm

cho vay nặng lãi khét tiếng đó, khiến tất cả đều đổ vỡ chỉ trong một

đêm, mất sạch.

Tập hợp những yếu tố trước mắt, việc đánh tráo

ADN theo kế hoạch của cô gai xấu xí đó, vốn dĩ đã không còn là vấn đề

nghiêm trọng đối với anh nữa rồi. Có điều không ngờ, sự việc bị vạch

trần quá đỗi nhanh chóng, cấp trên điều tra được liền một bước gánh cái

mác tội đồ lên người anh, treo bằng vĩnh viễn, không còn chức vụ bác sĩ

đầy quyền uy của thuở nào nữa!!!!

Cái ngày định mệnh hôm đó, vì mối hận đối với Một Mắt đã đành, anh còn mất trí cưỡng bức cả người con gái xấu xí kia, chỉ vì cô ta mang cái tên của mụ đàn bà thối tha đó!!!

Đánh đổi mẫu xét nghiệm để rồi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù là dùng cái quý giá nhất đời con gái để tráo đổi. Hẳn là cô gái đó cũng

phải căm hận Một Mắt đến tận xương tủy. Nhưng những hành động đó, chỉ

khiến anh thêm gai mắt. Vốn dĩ trên đời, anh đã không còn tin tưởng

những người đàn bà sẵn sàng lên giường với tất cả đàn ông.

Nếu

so với cầm thú! Anh thật không bằng cả cầm thú. Nhưng đối với sự cuồng

nộ của bản thân bị kiềm nén bao nhiêu năm qua, nhìn thấy một cái bao sẵn sàng để anh trút giận, thì dại gì mà không thỏa sức sỉ nhục, thỏa sức

cay nghiến, đày đọa!?

Cái ngày định mệnh đó, cũng vô tình biến

sự nghiệp của anh một lần nữa bị hủy hoại, bản thân biến thành một con

ma nghiện rượu chè, chìm đắm trong việc ăn chơi trụy lạc, mãi không tìm

được lối ra.

Hai bàn tay siết chặt, anh nghiến răng rít lên, thanh âm khô khốc hòa cùng cơn gió:

" Một Mắt! Tất cả là tại mày! Nếu không vì mày, tao đâu có mất tất

cả!!!! Hãy chờ xem, tao nhất định sẽ gầy dựng lại tất cả, từng bước hạ

gục từng người thân trong gia đình mày, khiến mày cảm nhận được nỗi đau

đớn hơn tao gấp trăm lần!!!!"

Hàng cây lá xác xơ, rơi lả tả

những cành lá xuống mặt đất. Phi Vũ nhìn bậc thềm ngoài cửa sổ, lòng tự

hỏi cô gái có gương mặt xấu xí khi xưa giờ như thế nào. Nếu như cả hai

có thể hợp tác hạ gục Một Mắt thì tốt biết mấy. Nhưng rồi suy nghĩ ấy

chỉ thoáng qua đầu, rồi tự cười bản thân không biết liêm sỉ. Một người

bình thường, có thể chấp nhận hợp tác với kẻ đã cưỡng bức mình không?

Tại Hàn Quốc ...

" Anh yêu em, Jessica!"

Tiếng nói

trầm ấm đầy sức hút như kim châm của Kevin ngày hôm qua quả thật như

khiến đầu óc cô ngu muội đi, hơi thở trở nên dồn dập, l*иg ngực căng lên vì căng thăng, hai má cũng nóng ran. Nhưng chết tiệt ở chỗ, người con

trai tuấn tú kia sau khi thốt lên thành một câu nói rõ ràng đầy mị hoặc

xong thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành như đứa trẻ, báo hại cô phải ngẩn tò te tới sáng, đầu óc xoay mòng mòng chỉ bởi vì câu tỏ tình

đầy bất ngờ của anh!

Sáng hôm sau thức dậy, cô đã giật thót

người vì nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của mình, lòng thầm trách tại sao

lại quá suy nghĩ về chuyện này, thật ra cũng chỉ là lời nói không có chủ đích, được thốt ra lúc anh không tỉnh táo. Chứ chẳng có một điều chứng

tỏ nào câu nói của anh là sự thật! Thế nhưng dù có cố gắng cách mấy, cô

vẫn không thể nào dẹp đi ý nghĩ trong đầu mình, hai má vẫn bừng bừng

nóng hổi, hệt như một cô gái mới lớn biết yêu lần đầu.

" Jessica!"

Đang yên tọa trên giường chìm đắm trong suy nghĩ, thì cô liền giật bắn

người khi nghe giọng của anh the thé ngoài cửa phòng, bất giác tim đập

mạnh, hai má lại ửng hồng, tay chân quýnh quáng không biết phải làm sao

thì đột nhiên tiếng anh đằng hắng:

" Jessica! Em chưa thức à? Anh phải đi làm rồi, tối nay anh mới về nhà đấy!"

Tim cô khẽ ngưng một nhịp, nghe giọng nói bình thản của anh, cô đã biết được là anh chẳng hề nhớ gì về lời nói của mình đêm hôm qua, lòng cảm

thấy hụt hẫng như vừa đánh rơi thứ gì quý giá, không buồn trả lời, cô

bực dọc nhìn chăm chăm ra cửa sổ, bất giác cảm thấy những lo lắng ban

nãy thật nực cười.

Im lặng một hồi lâu, đột nhiên cô nghe động

cơ của xe hơi, liền ngó nghiêng nhìn xuống cửa sổ, chiếc xe lambor sang

trọng màu trắng của anh đã dần lăn bánh, khuất nhanh sau con đường lộ

rộng lớn. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhận ra cảm giác của mình

đối với anh có chút khác lạ, dường như trong ánh mắt của cô, Kevin hiện

tại không còn là Kevin đứng trên cương vị một người bình thường đối với

cô nữa.

Có phải, cảm giác này là yêu không? Hay chẳng qua chỉ là ngộ nhận!?

.......

Chiếc xe lambor phóng đi thật nhanh trên đường, cũng như tâm trạng của

Kevin lúc này vô cùng phức tạp, đầu óc mơ hồ hoàn toàn không nhớ rõ đêm

qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gặng hỏi những người làm thì ai cũng

nói rằng chính anh tự về nhà, nhưng bản thân anh lại không hề nhớ một tí gì. Chỉ duy nhất một điều, dường như trong lúc thần thái mơ màng ở quán bar, cô đã gọi điện cho anh, và Quốc Thịnh bắt máy, còn lại những

chuyện xảy ra sau đó thi hoàn toàn không có ấn tượng!!!

Ngẫm

nghĩ trong lòng một hồi lâu, chiếc bánh xe cũng đã nhanh chóng dừng ở

khách sạn Red, anh cố điềm nhiên bước vào, tay ung dung bỏ vào túi quần, sải bước đi đầy kiêu hãnh. Nhưng vừa đặt chân bước về phía quầy cửa

phòng, thì một nhân viên nam gọi giật anh lại:

" Giám đốc!"

Anh chàng nhân viên trẻ tuổi ngày hôm qua do sự tấc trách của mình, xém nữa là làm tổn hại đến uy tín khách sạn, bị Kevin dằn mặt sẽ nói chuyện sau, đột nhiên lại chạy đến bên anh, chìa cái áo khoác màu nâu anh

thường hay mặc, lúng túng nói:

" Giám đốc! Hôm qua có một cô

gái xinh đẹp đòi gặp giám đốc. Nhưng rồi một lát lại trao áo khoác này,

dặn tôi đưa cho giám đốc rồi bỏ đi mất!"

Nhân viên nam tay chân run như cầy sấy, cả người toát mồ hôi lạnh sợ hãi khi trông thấy Kevin

thần thái đóng băng, đứng lặng im một hồi không nhúc nhích, chỉ riêng

đôi mắt khi đó chợt sáng lên rất kỳ dị, nhanh chóng chộp lấy áo khoác

trên tay chàng trai, môi run run, cố kiềm chế nụ cười, nhưng vẫn tỏ ra

bình tĩnh:

" Cô ấy trông ngờ nghệch, đôi mắt to, cao 1m67, tóc hơi xoăn có phải không?"

Đôi mắt anh nhân viên mở thật to nhìn vị giám đốc trước mặt, bất ngờ vì không nghĩ rằng anh lại có thể nói rành mạch từng yếu tố bên ngoài của

cô gái đó đến vậy, hơn thế nữa đôi mắt lạnh lùng kia có phải đang có ý

cười? Thế nhưng, suy nghĩ ấy chỉ có thể nuốt vào trong lòng, đầu gật gù

đáp:

" Dạ đúng! Chính là cô ấy!"

Kevin bỗng thấy lòng vui vẻ trở lại, ngữ điệu cũng có chút tươi tỉnh

hơn nhiều, mắt sáng bừng nhìn nhân viên của mình, môi nở một nụ cười hài lòng:

" Tốt! Anh làm tốt lắm! Cứ tiếp tục làm việc! Cực khổ rồi!"

Vừa nói anh vừa vỗ lên vai chàng nhân viên trước mặt, rồi cất bước đi

về phía thang máy, để lại sau lưng cái nhìn thảng thốt của mọi nhân viên trong khách sạn, lần lượt rất nhiều người bao vây xung quanh anh nhân

viên kia, trầm trồ đầy ngạc nhiên:

" Giám đốc hôm nay sao thế nhỉ? May cho anh rồi, tâm tình hôm nay ngài có vẻ tốt lắm, nên tạm thời không đuổi việc anh nữa!"

" Dường như nghe anh nói đến cô gái trao áo khoác hôm qua, thì liền sắc mặt tươi tỉnh hẳn ngay!"

" Cô ấy là ai thế nhỉ? Có phải người yêu giám đốc không?"

" Theo như kinh nghiệm tình trường của tôi, sắc mặt giám đốc có vẻ xuân lắm! Không phải vì tình yêu thì còn nguyên nhân nào nữa???"

Tiếng trầm trồ đầy kinh ngạc ngày càng lớn hơn, vang xa đến tận mang tai của Kevin. Nghe được những câu nói mất đầu mất đuôi của những người

nhiều chuyện, anh đứng khựng lại, nghiêm mặt nhìn về đám nhân viên đứng

tụ lại một chỗ kia, phóng một tia nhìn đầy sát khí của mình về phía họ,

rồi nhanh chóng tiếng ồn im bặt, đám đông cũng tản ra thưa dần ...

...

Cả ngày hôm đó, ai nấy trong công ty đều nhìn rõ vẻ mặt sốt ruột nôn

nóng của anh, dù mắt có mờ đến đâu cũng không thể không nhận ra rằng vị

giám đốc của họ thật sự không còn tâm trí cho công việc nữa. Tuy rằng sự nôn nóng đó được che giấu bởi vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm ... nhưng thần thái đã trở nên dịu dàng đi nhiều, mà cả bản thân anh cũng không hề hay biết.

Buổi họp trôi qua chóng vánh và chán ngắt, Kevin lập tức phóng xe như bay trở về nhà. Trong lòng không giấu được niềm hân hoan

vui sướиɠ. Bản thân anh hiểu rõ mình vui mừng như thế nào khi nghĩ rằng

cô i anh lạnh, mà cất công đem áo khoác đến tận khách sạn cho anh, điều

này chứng tỏ trong lòng cô anh chiếm giữ một ví trí quan trọng!!!! Chỉ

cần vậy thôi, tim anh đã vui sướиɠ đến muốn hét lên rồi.

Trên

đường về nhà, anh thẩn thờ nhớ lại những lo lắng và suy ngẫm của mình

ngày hôm qua quả thật hơi thừa thãi. Chỉ cần cô giữ cho anh một vị trí

nhỏ nhoi trong lòng, thì tuyệt nhiên anh sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù cô ở đâu, cô là ai cũng đâu có quan trọng. Chẳng phải tình yêu của anh luôn

chỉ có một thôi sao!?

Nghĩ đến đây, Kevin càng nôn nóng muốn

nhanh chóng về nhà gặp cô ngay bây giờ, trong vô thức liền đạp ga tăng

tốc độ, băng ngang qua hai đường giao lộ rộng lớn, quẹo cua qua con

đường khúc khủy, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm ...

Đến khúc

quẹo, bất chợt một cậu bé lao nhanh ra đường, bên cạnh là trái bóng đang lăn lông lốc dưới mặt đất, khiến Kevin quẹo tay lái, chân phanh gấp

nhưng không kịp, cả chiếc xe chao đảo, tông vào cây cột điện bên đường.

Khi đó, một phần đầu xe đã bị móp méo, bên kia đường là cậu bé khoảng

chừng 7,8 tuổi đang hoảng hồn ôm lấy trái bóng, sắc mặt tái mét nhìn

cảnh tượng trước mắt.

Trong khi đó, trước mắt Kevin cũng chỉ

còn là một màn đêm u tối, anh dần ngất lịm đi, trên đầu tích tụ một màu

đỏ tươi của máu ...

Thêm Bình Luận