Chương 9: Một bàn tay

Rời khỏi Bạch Vân Tông, Trần Phong lập tức đi tìm Hứa Thanh Mi. Đối với việc Trương Chí Cường thần phục hắn không quá để ý. Bạch Vân Tông ở trong mắt hắn, thêm một cái, bớt một cái đều không có gì khác biệt.Về phía Lý Tình Nhi hắn cho nàng ba ngày chuẩn bị, ba ngày sau đến Hải Thành tìm hắn.

Bạch Long Lĩnh người đông như trẩy hội, muốn tìm một người trong biển người chẳng khác nào mò kim đáy biển.

- Thanh Mi, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được ngươi.

- Chúng ta đúng thật là có duyên.

Ngay lúc Trần Phong đi ngang qua một sạp hàng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói kích động.

Người nói chuyện gọi là Ngô Minh, tên này Trần Phong biết. Hắn là cái gì Ngô gia đại thiếu gia, trong nhà nghe nói có rất nhiều tiền. Quan trọng hơn hắn đem Hứa Thanh Mi làm mục tiêu theo đuổi.

Hoa hồng, lễ vật gần như mỗi ngày đều tặng, mặc kệ Hứa Thanh Mi có nhận hay không, hắn tặng liền tặng, bởi vì hắn không thiếu tiền.

Đối diện Ngô Minh đứng lấy một thân ảnh xinh đẹp, không phải Hứa Thanh Mi còn có thể là ai. Khiến Trần Phong nghi hoặc là hắn vậy mà không nhìn thấy Hạ Linh Linh, rất hiển nhiên hai người đã tách ra.

- Ngô Minh!

Hứa Thanh Mi hơi giật mình, khi phát hiện Ngô Minh sắc mặt liền trầm xuống. Trong đôi mắt đẹp hiện đầy vẻ chán ghét.

Ngô Minh nổi tiếng là hoa hoa công tử, thay nữ nhân như thay áo, loại người này so Trần Phong càng thêm kinh tởm.

- Thanh Mi, ngươi đi có một mình sao? Không bằng để ta bồi ngươi.

Ngô Minh làm như không thấy Hứa Thanh Mi phản cảm, mặt dày nói.

- Ngô Minh, ta thấy ngươi nên đi khám mắt, coi chừng bị mù.

Trần Phong nhịn không được chen ngang một câu.

Đột nhiên có người lên tiếng, Hứa Thanh không khỏi liếc mắt nhìn qua, một nhìn liền ngây người. Tên phế vật này từ chỗ nào chui ra, hắn đứng ngay bên cạnh làm sao nàng một chút cũng không biết.

- Thanh Mi, ngươi ra ngoài đi dạo, mang theo một đống rác để làm gì.

- Ngươi không ngại mất mặt, người khác ngại bẩn con mắt a.

Ngô Minh thoáng kinh ngạc, sau liền cười lạnh. Thanh âm của hắn rất lớn, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt hiếu kỳ.

Ngô Minh nhìn trúng Hứa Thanh Mi bởi vì nàng đẹp, rất đẹp. Có điều, nữ nhân này nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái. Lần nào cũng như lần nào, nàng đều mang hôn nhân ra làm cái cớ để cự tuyệt.

Ngô Minh rất tức giận, hắn thân là Ngô gia đại thiếu, lại không sánh bằng một tên phế vật. Cho nên, mỗi khi trông thấy Trần Phong hắn đều muốn hung hăng nhục nhã một trận. Đặc biệt khi ở trước mặt Hứa Thanh Mi, hắn càng làm trầm trọng hơn. Hắn phải để Hứa Thanh Mi biết, lựa chọn Trần Phong chính là sai lâm lớn nhất.

Hứa Thanh Mi sắc mặt khó coi đến cực điểm. Nàng biết Ngô Minh nhục nhã Trần Phong chỉ là cái cớ, khiến nàng mất mặt mới là mục đích cuối cùng. Hắn làm như thế đơn giản là muốn để nàng cùng Trần Phong ly hôn, từ đó không còn lý do cự tuyệt hắn.

Tuy nhiên, Ngô Minh không biết, có hay không có Trần Phong nàng cũng không đem hắn đặt vào mắt. Huống hồ nàng tuyệt đối không có khả năng ly hôn.

Chẳng qua, biết thì biết, thế nhưng vẫn thật mất mặt. Loại cảm giác này, Hứa Thanh Mi đã trải qua vô số lần, đáng tiếc không cách nào quen thuộc, không cách nào mắt điếc tai ngơ. Cho nên nàng hận, thật hận.

Biến hóa của Hứa Thanh Mi, khiến Ngô Minh phi thường hài lòng. Rèn sắt khi còn nóng, hắn hướng đám người vây xem cao giọng nói:

- Các ngươi hẳn là rất hiếu kỳ, ta vì sao nói như vậy a.

- Ta giải thích cho các ngươi đi.

- Kẻ này gọi Trần Phong, là một tên ăn bám, hắn cái gì cũng không làm, chỉ biết ngồi ăn chờ chết.

- Hắn kết hôn ba năm, thê tử hắn không để hắn chạm vào dù chỉ là cái góc áo. Ai đánh hắn hắn đều nhịn, ai măng hắn hắn cũng nhịn.

- Người khác truy cầu thê tử của hắn, hắn không những không tức giận, còn vỗ tay khen hay.

Xùy

Ngô Minh nói đến đây người xung quanh nhịn không được phì cười.

- Nam nhân làm sao có thể sống uất ức thành dạng này.

- Đổi lại là ta ta trực tiếp đập đầu chết, quá mất mặt.

- Hắn còn là nam nhân sao? Đúng là sống trên thân chó.

...

Một vài người bắt đầu mở miệng trào phúng, về sau lại càng nhiều.

Ngô Minh cực kỳ thỏa mãn, tiếp tục châm thêm một mồi lửa, hắn chỉ tay vào Hứa Thanh Mi, nhếch miệng nói:

- Các ngươi biết nào sao? Có thể không biết nhưng nghe hẳn là nghe qua nha.

- Nàng chính là đệ nhất mỹ nhân Nam Châu, Hứa Thanh Mi.

- Ba năm trước nàng kết hôn, không có hôn lễ, chỉ đi lĩnh chứng, tin tức lên trang đầu nhật báo, oanh động Nam Châu.

- Nói đến nàng cái gì cũng tốt, không tốt chính là gả cho một tên phế vật.

- Ta truy...

- Ngô Minh, ngươi ngậm miệng cho ta.

Hứa Thanh Mi mặt đẹp tái xanh, ánh mắt rét lạnh, ngữ khí băng lãnh.. Nàng đã nghe không nổi, nếu còn nghe hẳn là bị tức chết. Ngó qua Trần Phong hắn vậy mà thờ ơ như không, Hứa Thanh Mi liền muốn điên.

Quá uất ức, triệt để không có thuốc chữa.

- Thanh Mi, ta thật thích cái bộ dạng này của ngươi.

- Rất đẹp mắt.

- Đã như vậy, ta tại sao phải ngậm miệng, huống hồ ta nói có chỗ nào không đúng sao?

- Nghe ta, ngươi nhanh rời khỏi tên phế vật này, đi cùng ta, ta nhất định đối tốt với ngươi.

Hứa Thanh Mi phẫn nộ, để Ngô Minh khoái ý tràn lan, làm bộ thâm tình nói.

Ba

Đột nhiên, vô cùng đột nhiên, Hứa Thanh Mi giận không kềm được, trực tiếp vung một tay.

Trần Phong trong lòng hô một câu tốt.

Ngô Minh đưa tay bụm mặt, qua một hồi trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát, hắn mới nhận thức được mình bị đánh.

Đường đường Ngô gia đại thiếu vậy mà bị đánh, bị một nữ nhân đánh.

Giận, Ngô Minh giận, hai mắt đỏ như máu, gương mặt vặn vẹo.

- Hứa Thanh Mi, đô tiện nhân, ngươi dám đánh ta.

- Ta muốn ngươi chết.

Ngô Minh bạo rống một tiếng, tiếp đến vọt về phía Hứa Thanh Mi, hung ác vung chân.

Hứa Thanh Mi nhắm mắt lại, nàng biết một tát kia sẽ khiến Ngô Minh điên tiết, nhưng nàng không hối hận, nếu lại thêm một lần nàng vẫn đánh. Về phần hậu quả, mặc cho số trời đi.

Phanh

Ầm

Ngay khi Hứa Thanh Mi chờ đợi một chân kia rơi vào trên người mình, bên tai liền vang lên âm thanh trầm đυ.c, một giây sau lại nghe ầm một tiếng, dường như có thứ gì bị đập nát.

Hứa Thanh Mi hiếu kỳ mở mắt, đầu tiên nàng bắt gặp Trần Phong đứng chặn ngay trước mặt. Xa hơn chính là Ngô Minh nằm thoi thóp trên một sạp hàng rong.

Chớp mắt Hứa Thanh Mi liền ngây người.