Chương 7: Hắn gọi thần chủ

Bạch Vân Tông hậu viện.- Cha! Họ Phạm lại gọi điện hối thúc, hắn nói chúng ta nhanh chóng làm ra quyết định.

Trương Trung Tuấn đặt điện thoại xuống nhìn vể phía lão già nói.

Trương Chí Cường tuổi ngoài thất tuần, mắt sáng như kiếm, thần sắc nghiêm nghị, tuyệt không giống một lão nhân đã đặt một chân vào quan tài.

- Trung Tuấn, ngươi có biết năm đó chúng ta chết bao nhiêu người không?

Trương Chí Cường thở dài nói.

- Một ngàn chín trăm chín mươi hai người, trong đó có ba mươi sáu vị trưởng lão.

Trương Trung Tuấn sắc mặt khẽ biến, chậm rãi trả lời.

- Hiện tại chúng ta còn nhiều người như vậy để chết sao?

Trương Chí Cường ngữ khí trầm thấp, mắt hiện tang thương.

Trương Trung Tuấn vẻ mặt đắng chát.

Không riêng Bạch Vân Tông toàn bộ võ đạo giới đúng là không còn lại bao nhiêu người để chết. Có thể chết đều chết, không thể chết cũng đã chết. Đây không gọi là tổn thất thảm trọng, mà là bên bờ hủy diệt.

- Ta biết đám người kia đánh là cái chủ ý gì, bọn hắn coi Minh Thần điện đang như rắn mất đầu, cho nên muốn mưu đồ làm loạn, đem nó đánh tan.

- Có điều, bọn hắn chính là một đám ngu xuẩn.

- Minh Thần điện do tự tay thần chủ sáng lập, đám ác ma kia có thể không quản nó, nhưng tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

- Tất nhiên, bọn hắn còn chưa ngu đến mức không nhìn ra vấn đề này, bọn hắn chỉ là nghĩ mình có đủ năng lực ứng phó mà thôi.

- Chỉ là bọn hắn quá tự cho là đúng, Minh Thần điện có cửu đại ác ma, thập bát diêm la, bọn hắn biết, người người biết, nhưng lại không có biết cánh tay của Ngô Trường Long là do ai chặt đứt.

Trương Chí Cường càng nói càng phát khinh thường, cuối cùng biến thành cười lạnh.

- Cha, ngươi biết là ai sao?

Trương Trung Tuấn cả kinh, hắn chẳng thể nghĩ tới lão cha mình thế mà nhấc lên cái cố sự này.

Ngô Trường Long bị người chém đứt một cánh tay, chuyện này đã từng chấn động võ đạo giới. Tuy nhiên, ngoại trừ Ngô Trường Long liền không người biết người kia là ai. Chỉ biết đó là một nữ nhân, mà Ngô Trường Long đến nay mới thôi, nửa chữ cũng chưa từng tiết lộ.

Có người hoài nghi Phi Ánh Tuyết, cũng có người nói là Lãnh Tuyền Hy. Bất quá tin đồn mãi vẫn là tin đồn.

- Ta làm sao biết, chẳng qua Ngô Trường Long nói cho ta, cánh tay của hắn không phải vì đánh không lại cho nên mới bị chém đứt, trên thực tế chính hắn tự nguyện đưa ra cho đối phương chặt, không có quá nhiều lý do, đơn giản chỉ là để giữ mạng.

Trương Chí Cường lắc đầu cười khổ, Ngô Trường Long dự định đem theo cái bí mật này đi vào quan tài, ai hỏi cũng không nói. Khó khăn lắm Trương Chí Cường mới moi được một chút tin tức, nhưng chỉ một chút đó thôi liền khiến hắn lạnh cả người.

Mẹ nhà hắn, trên đời ngoại trừ thần chủ, còn ai có bản lĩnh để Ngô Trường Long đưa tay cho chặt. Đến đây có thể chốt lại một câu, nữ nhân kia cực kỳ khủng bố.

- Đối phương đã lợi hại như vậy vì cái gì năm đó không có xuất hiện?

- Nếu có thêm người này võ đạo liên minh hẳn là nên tan thành mây khói a.

Trương Trung Tuấn hít một hơi lãnh khí, miệng đầy khiêp sợ nói.

- Nàng không phải người của Minh Thần điện.

Trương Chí Cường không lạnh không nhạt trả lời.

- Cái gì? Không liên quan rồi?

- Đã không liên quan ngươi nhấc lên nàng làm gì, đám người kia đánh là Minh Thần điện, không phải nàng.

Trương Trung Tuấn trợn tròn mắt, khó mà tin nỗi nhìn về phía lão cha của mình. Nói đến nửa ngày trời, cuối cùng một chút liên quan cũng không có, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

- Ngươi cái thằng ngu này, ngươi coi thần chủ là người nào, nữ nhân kia nếu không có quan hệ gì với hắn, hắn sẽ để một siêu cấp cao thủ như nàng trước mặt hắn tùy tiện nhảy nhót sao?

- Ngươi không tìm ra nàng, mà hắn có thể, bởi vì hắn là thần.

- Cho nên nói, mặc dù nàng cùng Minh Thần điện không có liên quan gì, nhưng đó là thế lực do thần chủ tự tay sáng lập, nàng tuyệt đối sẽ không vỗ tay khen hay nếu Minh Thần điện bị người vây gϊếŧ.

- Tóm lại, bất kể là ai, dám có ý đồ với Minh Thần điện đều phải chết, chết không có chỗ chôn.

- Huống hồ đây chỉ là nói đến thế cục hiện tại, không nói về sau.

Trương Chí Cường tức giận chửi ầm lên, mắng cái cẩu huyết lâm đầu.

- Về sau, còn có về sau?

Trương Trung Tuấn có xấu hổ lại không tức giận, có lẽ bị mắng quen.

- Hiện tại thần chủ không có, một ngày kia hắn đột nhiên xuất hiện, đó gọi là về sau.

- Chuyện như vậy còn cần ta phải giải thích, ta làm sao sinh ra ngươi cái thằng ngu này.

Trương Chí Cường mặt già run rẩy, tức muốn hộc máu.

Trương Trung Tuấn ngây người. Đúng, hắn làm sao lại quên mất cái gọi là về sau.

Minh Thần điện hiện như rắn mất đầu, trên loạn, dưới loạn, đây là cơ hội tốt để đem nó đánh tan. Cư nhiên đó chỉ đơn giản là cái trước mắt, còn có về sau đây này.

Tiêu diệt Minh Thần điện khó, chứ không phải là không thể. Nhưng, đừng quên Minh Thần điện vẫn còn một vị thần chủ. Một ngày kia nếu để hắn nhìn thấy Minh Thần điện bị hủy, hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Có lẽ, thần chủ biến mất quá lâu, để người đời đã và đang dần quên đi trên thế giới đã từng có một người mà quỷ thần khi nghe đến tên liền biến sắc.

Trương Trung Tuấn nuốt một ngụm nước miếng, âm thầm cảm khái Trương Chí Cường gừng càng già càng cay. Hôm nay nếu không nghe được mấy lời này, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Minh Thần điện, và kết quả chính là vạn kiếp bất phục.

- Thái...thái thượng trưởng lão.

Hai cha con đang định nói thêm cái gì, một tên đệ tử hoảng hốt chạy vào, miệng lắp bắp kêu to.

Mặt cắt không chút máu, răng trên răng dưới va vào nhau vang lên lạch cạch, hai chân run lấy bẩy, tùy thời đều có khả năng té lật.

- Chuyện gì xảy ra?

Trông bộ dạng mất hồn mất vía kia Trương Chí Cường vừa muốn quát lại không thể quát, bèn hạ giọng hỏi.

Trương Trung Tuấn sắc mặt âm trầm, tên đệ tử này thực lực trác tuyệt, ngày thường tâm cao khí ngạo, có thể đem hắn dọa thành như vậy, hiển nhiên không phải chuyện gì tốt.

- Có...có...người...muốn gặp...gặp ngài, hắn gọi...thần...thần chủ.

Tên đệ tử vì quá kinh hãi mà nói năng có chút lộn xộn, mãi mới nặn được một câu nguyên vẹn.

Oanh

Hai cha con tựa như bị sét đánh, trong như có vô số tiếng sấm oanh minh.