Chương 3: Mặt dày vô sỉ

- Dừng tay!Mạc Thiếu Thành, Trương Thiên Nguyệt, cả hai đồng thanh hô lên, dứt lời liền hướng Trần Phong vọt tới.

- Cút!

Trần Phong liếc mắt hai người lạnh lùng quát. Hai con tôm nhỏ muốn hắn dừng tay xa xa còn không đủ.

- Hừ!

Mạc Thiếu Thành hừ lạnh, nắm tay lấy một tư thế quỷ dị đấm ra.

Trương Thiên Nguyệt từ đai lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm, trực tiếp động sát chiêu.

- Trò mèo!

Trần Phong cười lạnh, một chân một người đem cả hai đá văng mấy chục mét. Không ai biết hắn làm sao động thủ, chỉ thấy hai người vừa xông lên liền bay ra ngoài.

- Ngươi...

Mạc Thiếu Thành miệng tràn máu tươi, kinh hãi gần chết.

Trương Thiên Nguyệt không tốt hơn nơi nào, trong lòng đồng dạng là một trận dời sông lấp biển.

- Chúng ta là đệ tử Bạch Vân Tông, mời các hạ cho chút mặt mũi, thả Dương sư huynh một mạng.

Mạc Thiếu Thành lồm cồm bò dậy, đè nén khϊếp sợ hướng Trần Phong nói.

- Bạch Vân Tông, a miêu a cẩu mà thôi.

Trần Phong khinh thường nói. Cái gì Bạch Vân Tông, hắc vân tông, hắn đều không đặt vào mắt.

Trên thế giới này người có thể khiến hắn kiêng kỵ còn chưa có ra đời đâu.

Nghe đến lời này, lại xem Trần Phong trong mắt tràn ngập khinh thường, bất kể là Mạc Thiếu Thành hay Trương Thiên Nguyệt đều tràn ngập phẫn nộ, nhưng đúng là không thể làm gì.

Động tĩnh nơi này hấp dẫn càng nhiều người vây xem, trong đám người Hứa Thanh Mi ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt.

- Thanh Mi ngươi còn thất thần cái gì? Dương Vân Giang sắp không xong.

Hạ Linh Linh đập đập Hứa Thanh Mi. Nàng không biết Trần Phong vì sao lợi hại như thế, nhưng từ tình huống trước mắt mà xem, muốn ngăn lại hắn chỉ có thể là Hứa Thanh Mi.

- Trần Phong, mau thả người.

Hứa Thanh Mi lúc này như từ trong mộng mới tỉnh, ngơ ngơ ngác ngác. Bất quá trông thấy Dương Vân Giang sắp bị Trần Phong bóp chết nàng vội vàng hô to, nói xong liền cất bước tiến lên.

Một hô này hấp dẫn vô số ánh mắt, ngay lập tức liền có người nhận ra Hứa Thanh Mi. Càng nhiều hơn là hiếu kỳ, nữ nhân này là ai, xinh đẹp có chút quá mức.

- Thanh Mi!

Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, Trần Phong giật nãy cả mình. Liếc mắt liền trông thấy một tuyệt thế mỹ nữ đang hướng mình đi tới. Không phải Hứa Thanh Mi thì là ai.

Nàng không phải đi làm sao?

- Ngươi mau thả hắn, ngươi muốn ngồi tù phải không?

Hứa Thanh Mi cách Trần Phong ba bước, mặt đầy sương lạnh quát lên.

Trần Phong vẻ mặt vô tội cười cười. Tiện tay đem Dương Vân Giang ném lăn trên mặt đất. Hắn thật muốn gϊếŧ sao? Không, nếu hắn thật động sát tâm, cái thằng này đã sớm chết.

Dương Vân Giang tham lam hút lấy không khí, vừa rồi hắn cảm nhận mình đã một chân bước vào địa ngục. Trần Phong khủng bố để hắn không dám thả ra bất kỳ ngoan thoại nào.

- Hắn thiếu ngươi bao nhiêu tiền?

Hứa Thanh Mi thở phào một hơi quay sang hỏi lão tài xế, người vốn bị dọa cho sắc mặt tái xanh.

- Ngươi là?

Lão tài xế áp chế sợ hãi nghi hoặc nhìn qua Hứa Thanh Mi.

- Ta là thê tử của hắn.

Hứa Thanh Mi không lạnh không nhạt nói.

Lời này vừa ra, người xung quanh lập tức trợn tròn mắt, chấn kinh rớt cả cái cằm. Hai người này nhìn thế nào cũng không cùng một cái cấp độ, lại làm sao kết hôn đây này.

Mỹ nữ phối điểu ti, thật tốt một đóa hoa, không ngờ lại cắm vào bãi phân chó.

Dương Vân Giang ngây người, hắn chẳng thể nghĩ tới thê tử trong miệng Trần Phong lại chính là Hứa Thanh Mi.

"Một cái tiện nhân, một thối điểu ti, các ngươi đợi đó cho ta"

Dương Vân Giang trong lòng oán độc, thù mới hận cũ hắn nhất định gấp trăm lần hoàn lại.

Trần Phong nhíu nhíu mày, hơi liếc mắt. Lúc này đây hắn mới coi như thật động sát tâm.

- Nói đi, bao nhiêu tiền.

Hứa Thanh Mi mặt không đổi sắc một lần nữa mở miệng hỏi. Loại tràng cảnh như thế này, Hứa Thanh Mi không biết đã gặp qua bao nhiêu lần, mà nàng sớm đã không thèm để ý.

- Một trăm hai mươi đồng.

Lão tài xế đúng là có chút kiêng kỵ Trần Phong, nhưng kiếm tiền không dễ.

- Tền thừa cho ngươi.

Hứa Thanh Mi lấy ra một trăm năm mươi đồng dưa cho đối phương. Tiếp đến sắc mặt của nàng tựa như phủ lên một tầng băng, lạnh để người không rét mà run.

Trần Phong trong lòng lộp bộp một tiếng, người khác có lẽ không coi trọng cái sắc mặt này, nhưng hắn coi trọng, không, phải nói là sợ hãi.

- Ngươi đi theo ta.

Hứa Thanh Mi lạnh như băng nói, dứt lời liền xoay người theo đường cũ trở về.

"Xong"

Trần Phong âm thầm kêu khổ.

- Thanh Mi, ngươi Làm sao?

Trông thấy Hứa Thanh Mi mang theo Trần Phong đi tới, Hạ Linh Linh không khỏi nghi hoặc lên.

- Giúp ta đưa cho hắn hai ngàn, một lát ta chuyển khoản trả ngươi.

Hứa Thanh Mi gần như nghiến răng nghiến lợi.

- Tốt!

Hạ Linh Linh không nói hai lời, lập tức lấy tiền đưa qua cho Trần Phong, khi nhìn về phía hắn đôi mắt đẹp hiện đầy sự khinh bỉ.

Một màn này rơi vào mắt đám đông, khiến bọn họ sôi trào.

- Hóa ra là một tên ăn bám.

- Không chỉ ăn bám mà còn là ăn bám trong ăn bám, phế vật bên trong phế vật.

- Hắn gọi Trần Phong, là một cái ở rể, trước khi ở rể hắn ở gầm cầu xin cơm.

- Ha ha.. !

Vô số thanh âm cười nhạo vang lên bên tai, người không biết thì hơi khinh thường, người biết lại là trào phúng không ngớt miệng.

Năm đó tin tức Hứa Thanh Mi kết hôn với một tên ăn mày, gây nên oanh động không nhỏ. Vừa trở thành hot search, vừa lên trang đầu nhật báo, trình độ nổi tiếng không thua kém show diễn thời trang tầm cỡ quốc tế.

Không có cách, ai bảo Hứa Thanh Mi quá khiến người chú ý.

Mặc dù gần như mỗi ngày đều nghe, nhưng chưa bao giờ Hứa Thanh Mi có cảm giác mất mặt như lúc này.

Hứa Thanh Mi hai nắm tay xiết chặt, nàng hận, hận Trần Phong, cũng hận chính mình. Hận hắn quá mức phế vật, khiến nàng không ngóc đầu lên nỗi. Nàng hận mình năm đó vì cái gì không đi chết, nếu quyết tâm hơn một chút, nàng đã không khổ sở như bây giờ.

- Trần Phong! Ta không quản ngươi tới nơi này làm cái gì.

- Nhưng ngươi tốt nhất đừng lại khiến ta mất mặt, bằng không...ngươi lập tức cút trở về cho ta.

Hứa Thanh Mi ánh mắt băng lãnh, ngữ khí rét lạnh, nói xong liền đi.

Trần Phong cười, đúng, hắn vậy mà cười, cười vô cùng xán lạn.

- Ngươi còn cười được?

- Mặt dày vô sỉ, thật không hiểu Thanh Mi vì cái gì không cùng ngươi ly hôn.

Hạ Linh Linh giận điên, nói xong cũng đi.

Hứa Thanh Mi vừa xoay người liền lặng im rơi một giọt nước mắt.

Gia gia của nàng thiếu người ta một cái mạng, cho nên từ rất lâu trước đó hắn đã lập xuống lời thề độc, sẽ vô điều kiện thực hiện một yêu cầu của đối phương, nếu trái lời thề, đoạn tử tuyệt tôn, chết không nhắm mắt.

Đối phương là ai, hắn là gia gia của Trần Phong, mà Trần Phong ba năm trước chạy đến Hải Thành chính là để gia gia nàng Hứa Khánh Minh thực hiện lời hứa. Yêu cầu của hắn chỉ đơn giản là muốn cùng một vị Hứa gia thiên kim kết hôn.

Thời điểm đó, Hứa gia đưa ra mười hai người, tùy ý hắn chọn. Trong đó không bao gồm Hứa Thanh Mi nàng. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn bị buộc nhảy vào hố lửa, càng đau khổ hơn khi nàng vẫn còn là nữ sinh trung học.

Tất nhiên, nàng thà chết cũng nhất quyết không đồng ý. Nhảy lầu, nhảy sông, thuốc độc, thậm chí dẫn lửa tự thiêu, chỉ cần có thể chết nàng liền dám làm, tiếc là mỗi lần đều kết thúc bằng thất bại.

Cuối cùng, gia gia với thân thể già nua đã quỳ xuống cầu xin nàng. Lùc này nàng mới cắn răng đáp ứng.

Rất nhiều người không hiểu nàng vì sao phản ứng kịch liệt như thế, kết hôn cũng có thể ly hôn, làm gì phải phí hoài bản thân.

Vì cái gì đâu, bởi vì đối với Hứa Thanh Mi mà nói hôn nhân chính là số mệnh, một khi kết hôn liền không có khả năng ly hôn, từ bỏ hôn nhân tức là từ bỏ số mệnh.

Hứa Thanh Mi không muốn số mệnh của mình bị ràng buộc bởi người mà nàng không yêu, huống chi đối phương còn là một tên cặn bã. Để nàng cùng loại người như vậy kết hôn, nàng tình nguyện chọn cái chết.

Đương nhiên, số mệnh một khi đã bị định xuống, nàng sẽ dùng sinh mệnh đi thủ hộ nó. Dù đau khổ, nàng vẫn sẽ kiên trì, kiên trì đến chết.

Đây không gọi cố chấp mà là điên, không sai, ba năm trước nàng đã sớm điên.

Vốn dĩ ngay tại vừa rồi câu cuối cùng mà nàng muốn nói chính là "ly hôn đi". Thế nhưng lời ra đến miệng lại vô ý thức đổi thành một câu nói khác.

Ly hôn, làm không làm được, nói cũng nói không được, loại cảm giác này khiến nàng cực kỳ đau khổ. Lần cuối cùng nàng rơi nước mắt là ngày nàng cầm trên tay giấy chứng nhận hôn nhân, cũng là ngày nàng tròn mười tám tuổi.

Ba năm, nàng mới lại khóc một lần, đó là sự bất lực, bất lực đến cùng cực.

- Thanh Mi, cám ơn ngươi.

Trần Phong bỏ lại một câu không đầu không cuối, sau đó xoay người rời đi.

Hứa Thanh Mi xúc động muốn nôn mửa.

Đêm qua hắn nói xin lỗi, hôm nay nói cám ơn, làm sao đều cảm thấy kinh tởm.

Bất quá nàng không biết, hắn xin lỗi hông phải vì đi làm gì đó bậy bạ, mà là xin lỗi ba năm đến nay hắn đã để nàng vì hắn mà chịu khổ.

Hắn cám ơn, không phải nàng cho hắn tiền, mà cám ơn vì nàng ba năm này dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn vẫn không từ trong miệng của nàng nghe đến hai chữ "ly hôn". Hắn cám ơn nàng không vứt bỏ hắn.

Hai câu nói này chính là một cái chấm tròn, cũng là một cái kết thúc, kết thúc ba năm phế vật

Ngươi dùng sinh mệnh đi thủ hộ hôn nhân, ta dùng sinh mệnh thủ hộ ngươi. Ý nghĩ này Trần Phong đã ấp ủ rất lâu, chẳng qua bởi vì thương thế chưa lành mà không thể thực hiện.

Thế nhưng, từ hôm nay bắt đầu, hắn sẽ tặng cho nàng cả thế giới, không để nàng thụ nửa điểm ủy khuất, không cho phép bất kỳ kẻ nào khi dễ nàng.

Năm đó cũng không phải hắn yêu cầu cưới Hứa gia thiên kim, tất cả đều là lão hồ ly Hứa Khánh Minh giở trò quỷ.

Nói lão thiếu gia gia hắn một cái mạng, thật ra là nói láo. Lão già này nhận biết thân phận thật sự của hắn, cho nên muốn lôi kéo quan hệ.

Lúc đầu hắn vốn không đồng ý, còn muốn diệt đi Hứa gia, nhưng nghĩ lại bản thân cần một nơi dưỡng thương, cũng cần một thân phận mới hòng qua mắt đám thủ hạ, do đó miễn cưỡng đáp ứng.

Hôm đó trong mười hai thiên kim hắn đã dự định tốt một người, có điều, ma xui quỷ khiến làm sao, ngay khi hắn chuẩn bị chỉ tay vào Hứa Kim Tuyến, Hứa Thanh Mi không biết từ chỗ nào đột nhiên chạy tới. Kết quả thay vì chỉ vào Hứa Kim Tuyến hắn lại chỉ vào nữ nhân còn đang mặc đồng phục học sinh này.

Không ngoài dự đoán, Hứa Thanh Mi trực tiếp cự tuyệt.

Cuối cùng vẫn là Hứa Khánh Minh tài cao hơn một bậc.

Trần Phong ý định ban đầu là gặp dịp thì chơi, ai mà biết chỉ chưa tới một năm hắn đã bị nàng chinh phục một cách vô cùng triệt để.

Nàng là nữ nhân kiên cường nhất, đặc biệt nhất, mà hắn gặp phải. Mà hắn lại cảm thấy thành tựu lớn nhất của cuộc đời là cưới được nàng làm vợ.