Chương 4-2
Dòng nước phía dưới cửu khúc kiều (cây cầu chín khúc) róc rách chảy qua, cành liễu buông xoã nhẹ nhàng phất động, con suối nhỏ ẩn mình giữa bụi hoa toả ra ánh lam quang màu nhạt, nhìn kỹ, nguyên lai là viên dạ minh châu nổi phía trên mặt nước phát ra ánh sáng..
Một trận dồn dập tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh ở hoa viên, nam tử không chút thương tiếc giẫm lên những đoá phấn tử lan hoa nở đầy trên mặt đất. Bước chân của hắn có phần lúng túng, cứ thế một cước dẫm phải một chiếc rễ cây nhô ra. Người hắn ôm trên vai bị ngả nghiêng, suýt nữa ngã xuống.
“Ha ha ha…” Mỹ nhân tóc đen ở trên lưng hắn phát ra tiếng cười vô cùng dễ nghe.
“Ngươi cười cái gì!” Phiền Lê không thoải mái đưa y đặt xuống bụi hoa.
Mặc Nhiên vạt áo đại khai, mái tóc xoã rối, lấy tư thế hấp dẫn nằm xuống, khıêυ khí©h cười.
“Cười ngươi a, đại ngu ngốc.”
“Ngươi dám nói ta ngốc?!” Phiền Lê nhào qua cởi bỏ y phục của y, Mặc Nhiên vốn đang say, vừa la hét vừa cười đánh vào ngực hắn.
Phiền Lê bị tiếng cười của y cuốn hút, lửa giận trong lòng dần tắt, hắn bắt lấy nắm tay của y, gỡ những ngón tay của y ra hôn nhẹ lên đó. Mặc Nhiên ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất nhẹ.
“Ngươi thật là một tiểu yêu tinh.” Phiền Lê bị tư thái hấp dẫn của y mê hoặc đến thất điên bát đảo.
“Ta vốn là yêu hồ.” Mặc Nhiên lại cười, Phiền Lê vuốt ve khoé môi của y.
“Ngươi tựa hồ tâm tình rất tốt.”
“Đúng vậy, rất tốt.” Mặc Nhiên còn chưa nói hết, đôi môi đã bị hắn ngăn lại. Phiền Lê điên cuồng mà mυ"ŧ lấy môi Mặc Nhiên, đầu lưỡi luồn vào giảo lộng trong khoang miệng ấm áp, Mặc Nhiên nhất thời không có đề phòng, bị hắn hôn đến mức không thở được.
Mãi đến khi cả hai người đều thấy khó thở, Phiền Lê mới buông y ra. Phiền Lê liếʍ môi, thở dốc hỏi: “Ngươi vì cái gì cùng nam nhân kia thân thiết như vậy?”
Thanh âm của hắn đầy vẻ chua xót khiến Mặc Nhiên không thể bật cười, y ra vẻ vô tội trả lời: “Ta nếu không cùng hắn thân thiết một chút, bệ hạ như thế nào lại một lần nữa chú ý đến ta?”
“Ngươi là cố ý?” Phiền Lê bỗng nhiên có một loại cảm giác như chính mình bị đùa giỡn.
“Ta chính là cố ý, người còn đoán không ra?” Mặc Nhiên đối hắn chớp mắt mấy cái.
“Ngươi…” Phiền Lê vừa muốn phát hoả, Mặc Nhiên đột nhiên nhào qua ôm hắn, chủ động ngậm lấy môi hắn, bắt chước động tác vừa nãy.
Phiền Lê bị Mặc Nhiên hôn tới đầu óc liền choáng váng, hắn vừa cùng đối phương quấn quýt hôn môi, vừa gấp rút thoát bỏ khố tử, lấy ra du͙© vọиɠ của bản thân đang căng đến mức đau đớn. Mặc Nhiên không đợi hắn động tay, tự động cởi bỏ y phục. Phiền Lê nắm lấy vật nhỏ nằm giữa hai đùi trắng nõn của y vuốt ve vài cái, Mặc Nhiên lập tức khép lại hai chân, giữ chặt lấy vuốt ve âu yếm của hắn.
Bích Động yêu hồ trời sinh đã biết rõ kỹ xảo câu dẫn nam nhân, căn bản không cần học tập. Chỉ cần y muốn, không có nam nhân nào có thể thoát khỏi mị lực của y. Phiền Lê bị y cọ sát cơ hồ sắp phát tiết ra, hắn gầm nhẹ mở rộng chân Mặc Nhiên, nắm lấy tinh khí cực lớn, nhắm ngay ngọc huyệt phấn hồng, dùng sức đẩy tới, soạt một tiếng liền đâm thẳng vào.
“A… ân… a…” Mặc Nhiên phát ra tiếng thở dốc đầy hưng phấn, tiểu huyệt gắt gao siết chặt lấy vật cứng đang xâm nhập. Phiền Lê nhấc lên chân Mặc Nhiên, ở trong cơ thể vừa nóng vừa chật của y ra sức chuyển động. Mặc Nhiên ra sức rêи ɾỉ, tiểu mông phối hợp ra vào của hắn, thả lỏng người, một lần siết chặt lại một lần buông lỏng. Phiền Lê bị y biến thành sắp phát cuồng, hắn ôm y ngồi xuống, mặt đối mặt tiếp tục đưa đẩy.
Phiền Lê thở càng lúc càng nhanh, đầu đầy mồ hôi, Mặc Nhiên ôm hắn, đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng hắn, Phiền Lê ngậm lấy mà mυ"ŧ, hạ thân của hai người tiếp tục chuyển động.
Mặc Nhiên cảm giác được tinh khí của Phiền Lê lại trướng lớn một chút, biết đối phương sắp phát tiết, vì thế âm thầm dùng sức, co rút lại ngọc huyệt.
“Úc.” Phiền Lê gầm nhẹ, nâng lên mông của y, mãnh liệt đưa đẩy, cuối cùng phát tiết ra.
Mồ hôi phủ đầy phần ngực trắng trẻo nõn nà, đôi môi đỏ mọng thoát ra hơi thở gấp gáp, đôi mắt mê người như thể bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng, vài cánh hoa toả ra ánh sáng màu tím nhạt rơi khẽ lên mái tóc đen. Phiền Lê từ trên người Mặc Nhiên đứng dậy, liếc mắt một cái liền nhìn đến bức tranh tư thái mê người này của y, du͙© vọиɠ vừa phóng thích không lâu lần thứ hai lại ngẩng đầu.
Mặc Nhiên cảm giác được vật nóng rực chạm nhẹ lên đùi mình, liền cười khúc khích.
“Bệ hạ, ngài thật sự là quá dũng mãnh.”
Phiền Lê trong mắt bừng lên ngọn lửa, nhào qua ngậm lấy nụ hoa đỏ sẫm trên ngực y, tiếng rêи ɾỉ mất hồn lại tiếp tục truyền đến.
***
Mặc Nhiên đứng ở trong đình viện được trang hoàng rực rỡ, thần tình bình tĩnh mà đối diện lục phát nam tử trước mắt, nhìn vẻ lo lắng băn khoăn của đối phương. Thật lâu sau, y mới mở miệng:
“Thực xin lỗi, ta không có đem thân phận của ta nói cho ngươi biết.”
Chu Ly hơi cúi mặt, thấp giọng nói: “Ngươi đừng bận tâm.”
“Ta là vì muốn đi vào yến hội, mới chủ động câu dẫn ngươi, thập phần có lỗi.”
“Ta hiểu.”
Chu Ly biểu hiện càng khoan dung, Mặc Nhiên lại càng áy náy.
“Thực cảm tạ độ lượng của ngươi, vậy, hẹn tái kiến.” Y đang muốn nói lời từ biệt, Chu Ly bỗng dưng ngẩng đầu lên, hắn giống như phải cố gắng rất lớn, mới nói ra một câu: “Ngươi… ngươi đi theo ta được không?”
Mặc Nhiên ngẩn người, Chu Ly lại tự ti cúi đầu.
“Ta… ta biết ta thua kém Thiên đế, chính là, nếu ngươi nguyện ý…” Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ, câu nói tiếp theo không thể nghe thấy.
“Đa tạ.” Mặc Nhiên chỉ đáp một câu.
“Chuyện đó…” Chu Ly hy vọng nhìn y.
Mặc Nhiên khẽ cười khổ, ý vị nói: “Cùng một nam nhân dây dưa không rõ đã vốn không phải chuyện hay, ta không muốn lại thêm một người nữa.”
“…” Chu Ly trên mặt toát ra vẻ thất vọng.
“Ngươi là một tiểu tử rất tốt, hãy đi tìm một cô nương xứng với ngươi, ta với ngươi, không có kết quả gì tốt đâu.” Mặc Nhiên dùng giọng điệu dạy bảo tiểu hài tử nói.
“Mặc Nhiên…” Chu Ly thần tình đầy vẻ tổn thương.
“Tái kiến.” Ý tứ cự tuyệt của Mặc Nhiên đã quá rõ ràng, Chu Ly cúi đầu, chán nản bay khỏi đình viện. Mặc Nhiên nhìn theo hướng hắn bay đi, cho đến khi thân ảnh của hắn biến mất trong không trung, y mới xoay người.
“Ngươi đi ra đi!” Mặc Nhiên đối mặt với một bụi cây hoa nói, Phiền Lê vẫn ẩn thân trong đó lập tức đi ra.
“Vì cái gì không cùng hắn đi?” Phiền Lê gẩy khẽ móng tay, cười lạnh hỏi.
“Nếu ta cùng hắn đi, ngươi sẽ lập tức gϊếŧ chết hắn, đúng không?”
Phiền Lê sầm mặt, bất mãn hỏi: “Ngươi là bởi vì như vậy mới cự tuyệt hắn?”
“Ta ngay từ đầu đã không nghĩ tới chuyện cùng hắn ra đi.” Mặc Nhiên lướt qua hắn bước đi, Phiền Lê vội đuổi theo.
“Coi như ngươi thông minh, biết lựa chọn ai mới là chính xác.” Phiền Lê có chút tự mãn nói.
“Ta đương nhiên thông minh, chỉ có ngươi là ngu ngốc mà thôi.” Mặc Nhiên đùa trả lời.
“Ai ngu ngốc?!” Phiền Lê lập tức bị chọc giận.
Mặc Nhiên đã biết phương pháp đối phó hắn, y lập tức kiễng chân trạc trạc sóng mũi cao của Phiền Lê, mỉm cười nói: “Ngươi, ngươi chính là tên đại ngu ngốc.”
Phiền Lê vừa mở miệng chuẩn bị mắng, đột nhiên bị Mặc Nhiên ôm lấy cổ, tiếp đó là một trận hôn nồng nhiệt, khiến hắn trở tay không kịp. Hôn đủ rồi, Mặc Nhiên mới buông Phiền Lê đang thần tình ngây dại ra, thỏa mãn liếʍ liếʍ môi, khoái trá đi mất.
Phiền Lê ôm lấy môi, cư nhiên thần tình đỏ bừng, hắn thấy Mặc Nhiên đã muốn đi xa, mới vội vàng bước đuổi theo.
***
“Bệ hạ tha mạng a! Bệ hạ! Ta là bị ép buộc!” Vốn phong quang đắc ý nữ tử nay đầu bù tóc rối, nước mắt chan hoà vẫy vùng trên mặt đất, thân hình trần trụi của nàng được bao bởi một tấm chăn, nhìn qua nhếch nhác không tưởng nổi.
Một đám thần tướng đứng vây ở phía sau nàng, bọn họ tất cả đều trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, khoé miệng hạ loan (trễ xuống), bộ dáng nhìn qua đáng sợ cực kỳ. Trong đó có hai gã thần tướng áp giải một gã nam tử y phục xộc xệch, thương thể của hắn đầy những vết thâm tím, toàn thân hắn run run, tựa hồ đã dự liệu được kết cục sắp tới của chính mình.
“Bệ hạ, thần thϊếp chính là quá tịch mịch (cô quạnh), mới muốn có người cùng thần thϊếp chuyện trò… Ô! Là Thị liên hắn bức bách thần thϊếp, thừa dịp trong phòng chỉ còn hai chúng ta, liền ép buộc thần thϊếp.. thần thϊếp có phản kháng quá a! Chính là phản kháng không được, van cầu bệ hạ tin tưởng thần thϊếp.”
Huệ Lan ra sức vì mình biện giải, Phiền Lê vắt chéo chân, ngồi trên ghế cao phủ da bạch hổ, lạnh lùng nhìn nàng bò đến dưới chân mình. Mặc Nhiên ở bên cạnh Phiền Lê thờ ơ chống cằm, thưởng thức trò hề của nàng, khoé môi hiện lên nét cười lạnh như băng.
“Bệ hạ, bệ hạ người tha thứ cho ta… van cầu người…” Huệ Lan ôm chân Phiền Lê gào khóc.
Phiền Lê lông mày một chút cũng không động, một cước đem nàng đá văng ra. Huệ Lan bị đá văng đến bên tường, miệng thổ tiên huyết (máu tươi). Hai gã thần tướng đi qua, không chút thương hương tiếc ngọc địa đem nàng xốc lên, Phiền Lê đối một gã thần thị nói:
“Kêu nha đầu kia tiến vào.”
“Tuân lệnh!” Thần thị kéo dài thanh âm hô to: “Truyền —— thị nữ Tiểu Thúy —— “
Huệ Lan vừa nghe thấy cái tên “Tiểu Thúy”, lập tức sắc mặt đại biến. Một tiểu thị nữ dáng vẻ nhút nhát đi tới, sau khi nàng hành lễ xong, Phiền Lê nói:
“Nói đi.”
“Tiểu nữ xin vâng.” Tiểu cung nữ nhìn Huệ Lan đang trừng mắt nhìn nàng, khϊếp đảm nói: “Huệ Lan nương nương vốn cùng Thị liên có gian tình, bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, hắn tiến cung chính là để làm bạn với Huệ Lan nương nương, bọn họ mỗi lần gặp gỡ đều đuổi thị nữ ra ngoài, để chúng tiểu nữ làm bình phong che mắt giúp bọn họ.”
“Ngươi này xú nha đầu!! Ngươi nói oan uổng ta! Ta gϊếŧ ngươi!” Huệ Lan phát cuồng lao về phía nàng đánh tới, bị thần tướng ngăn lại.
Phiền Lê khinh thường nói: “Sự tình đã tra ra manh mối, xử tử.”
“Bệ hạ ——! Bệ hạ! Nàng ta nói dối! Thần thϊếp không có cùng Thị liên hẹn hò quá a! Lần này thật đúng hắn ép buộc thần thϊếp—— ” Huệ Lan thê lương kêu khóc, nàng còn chưa có kêu xong, thần tướng áp hai bên đã nhanh chóng huy đao, đem nàng chém thành hai nửa, tiếp đó xuất ra một quả cầu ánh sáng, đem thân thể của nàng thiêu huỷ, gã Thị liên kia cũng có kết cục tương tự.
Huệ Lan vốn được sủng ái nhất thời liền như vậy chịu xử tử tàn nhẫn của Thiên đế.
Phiền Lê từ ghế đứng lên, Mặc Nhiên cũng theo đó đứng dậy, hai người cùng trở về phòng. Vốn đi ở phía trước Mặc Nhiên, Phiền Lê bỗng dưng nói: “Như vậy ngươi cao hứng sao?”
Mặc Nhiên nhất thời trong lòng chấn động, giật mình ngẩng đầu. Phiền Lê không nói gì thêm, vẫn tiếp tục đi thẳng. Thiên đế này, tuyệt đối không ngu ngốc… Mặc Nhiên có điểm sợ hãi, lại có điểm kính phục nghĩ.
***
Qua một ngày, thị nữ tên Tiểu Thuý kia xuất hiện trước mặt Mặc Nhiên.
“Công tử, tiểu nữ đều theo phân phó của ngài mà làm.” Nàng lấy lòng nói.
“Ân, đối sự phối hợp của ngươi, ta phi thường vừa lòng.” Mặc Nhiên xuất ra một cái hộp, đưa cho nàng, Tiểu Thúy mở ra, bên trong hộp ngoài kỳ trân dị bảo vô số, còn có một viên tiên đan có thể bang trợ việc tu luyện.
“Đa tạ công tử.” Tiểu Thúy cao hứng ôm chiếc hộp.
“Sau khi ngươi rời khỏi thiên cung, cũng nên hảo hảo tu luyện đi.”
“Chuyện đó, công tử…” Tiểu Thúy hình như còn muốn nói gì đó.
“Chuyện gì?”
“Tiểu nữ muốn lưu lại bên ngài để hầu hạ, không biết liệu có được không?”
“Vậy sao? Vì cái gì?”Mặc Nhiên cười hỏi, ánh mắt lại trở nên sắc lạnh.
“Tiểu nữ muốn hảo hảo hầu hạ ngài, giúp ngài tố sự (làm việc) a!”
“Không cần, nha đầu bên cạnh ta đã quá nhiều rồi.” Mặc Nhiên dứt khoát cự tuyệt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Công tử!” Tiểu Thúy vẫn chưa từ bỏ ý định hô to: “Vì cái gì không cần tiểu nữ? Tiểu nữ là thật tâm nghĩ muốn hầu hạ ngài.”
Mặc Nhiên vẫn như trước mỉm cười, giọng nói mang chút khinh mạn: “Tiểu Thúy, ngươi cho là, ta sẽ giữ lại bên người một nha đầu vì lợi ích của chính mình mà ở trong trà thuỷ của chủ nhân hạ mê dược, còn nói dối bán đứng chủ nhân của mình, sao?”
Tiểu Thúy sắc mặt tái mét, Mặc Nhiên xoay người rời đi. Đúng lúc y sắp bước ra đại môn, Tiểu Thúy lại hô to:
“Ngươi… ngươi nếu đem ta đuổi đi, ta sẽ đem chuyện ngươi mua chuộc ta để hãm hại Huệ Lan nương nương nói cho Thiên đế biết!”
Mặc Nhiên quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, khiến nàng toàn thân một trận phát lạnh.
“Ngươi đi nói đi, xem hắn làm như thế nào.” Mặc Nhiên nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Tiểu Thúy còn ở sau lưng mà kêu la:
“Ngươi nghĩ ta không dám nói sao?! Ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Nhưng kể từ sau đó, Tiểu Thúy rốt cuộc không thấy xuất hiện quá. Phiền Lê cái gì cũng không cùng Mặc Nhiên nói, nhưng Mặc Nhiên biết, hắn nhất định đã đem Tiểu Thúy âm thầm xử quyết.
Một trận hoan ái qua đi, Phiền Lê ôm Mặc Nhiên chìm vào giấc ngủ. Mặc Nhiên kiềm chế không được liền quan sát hắn, lâm vào trầm tư.
Phiền Lê biết rõ Huệ Lan vô tội, nhưng hắn vẫn đem đối phương gϊếŧ chết; Phiền Lê biết mình mua chuộc Tiểu Thúy, nhưng hắn lại giúp mình gϊếŧ Tiểu Thúy diệt khẩu.
Còn có đêm hôm đó, câu nói kia của hắn: “Như vậy ngươi cao hứng sao?”
Hết thảy những gì hắn làm, chẳng lẽ đều là để khiến cho mình cao hứng? Hắn đối với mình, rốt cuộc là thứ tình cảm như thế nào? Mặc Nhiên tựa hồ có điểm rõ ràng, y âu yếm vuốt ve cái trán trơn bóng của Phiền Lê, khẽ khàng nói:
“Ngươi đáng ra không nên yêu ta… nếu như yêu, ngươi đích thực là một tên ngốc.”