Quyển 1 - Chương 8

.............

- Nam à. Con không sao chứ?


- Có sao đâu mẹ. Ba chỉ mắng vài câu thôi. Lần sau con sẽ cẩn thận mà.

- Phong! Sao con để e bị ba mắng như thế? Mẹ đã dặn thế nào?


- Chỉ là vỡ cái bình hoa thôi. Ba có giận lắm đâu.

- Con còn biện minh được hả? E con chẳng biết j, nó có nhỡ làm sai thì con phải chịu tội thay chứ! ( hix. tội nghiệp. anh em sinh đôi mà phân biệt ghê cơ. Chả hỉu bà này bị sao nữa)


- Lần trước vì e con đã bị phạt bỏ đói 3 ngày....

- Thôi đi! Chỉ vậy mà con hậm hực sao? Sao chỉ mỗi việc bảo vệ e mà con cũng làm không xong. ( Bằng tuổi mà......... bảo vệ.........???)


- Con biết rồi, con xin lỗi!!...

Nam à! Con muốn sau này giống ba không?

- Có ạ. Trông ba oai lắm mà.


- Nhưng con hiền lành thế này, mẹ lại thấy lo. Mẹ muốn con trai mẹ được hạnh phúc hơn..... Phong. Con muốn trở thành ba không?

- Không. COn không thích.


- Sao lại không? Con phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn để có thể là ng thay thế ba sau này.

- Chấn Nam muốn vậy đấy. Mẹ bảo em....


- Không được! Nam không hiểu chuyện nên mới nói thế. Công việc của ba rất nguy hiểm, con phải nghĩ cho e chứ. ( Hix. vậy ai nghĩ cho Chấn Phong đây!)

- Vậy mẹ muốn sao. COn chỉ muốn sống bình thường thôi.


- COn phải tập luyện, phải học thật chăm chỉ, phải để ba con hài lòng. Mong muốn của mẹ, là con lớn lên thay thế vị trí của ba để có thể bảo vệ e trai con!

- Thật sự.... con có phải con trai mẹ không?


- Vì là con trai mẹ nên con phải làm điều mẹ muốn. Con nhất định phải làm được, phải bảo vệ Chấn Nam trước thế giới khắc nghiệt này. Mẹ tin con làm được! Con được sinh ra là để bải vệ e trai con, con phải nhớ điều đó! ( Bà mẹ này kì quặc thật!! Thương Chấn Phong wa" )

- Con hiểu rồi.... hiểu rồi......"


.......

Chấn Nam ôm đầu, đập xuống bàn.... kỉ niệm ngày xưa làm im cậu se lại......" Thật sự, a cảm thấy thế nào? Em xin lỗi.... e đã không hiểu hết được lòng a..... a cứ hận e đi..... hận suốt đời cũng được...."

* * *



- Cậu chủ! E xin lỗi. Lần sau e sẽ hoàn thành nhiệm vụ. E hứa.... cậu chủ.... hãy cho e 1 cơ hội......


Chấn Khang dựa lưng vào ghế, dửng dưng nhìn tên đàn em quỳ dưới đất, cầu khẩn sự tha thứ vì làm hỏng việc. Hắn vừa bị dần cho 1 trận thương tích máu me đầy người.

- Xin cậu chủ tha cho e lần này. Lần sau e nhất định...


- Nhất định hoàn thành nhiệm vụ?

- Vâng.... vâng.... chỉ cần cậu cho e cơ hội... em sẽ....


- Tao đã cho mày cơ hội. Mày có biết 1 lần nhỡ của mày cũng khiến cả chục tên đàn e của tao vào tù không?

- Là do e bất cẩn! E đáng trách.... nhưng e sẽ cố gắng.... xin cậu......


- Chờ mày cố gắng thì tao đã già rồi. Cái tao cần không phải lời hứa suông mà là kết quả đạt được. Đây là lần thứ hai tao cho mày cơ hội. Như đã nói, tao rất ghét con số 3!

Chấn KHang liếc nhìn ng quản lí:

- Xử hắn đi!


Tên đàn e cuống cuồng đập đầu lia lịa xuống đất, miệng không ngớt lời van xin.

Tay quản lí bk lại ghé gần cậu chủ, thầm thì:

- Đã cho nó 1 trận rồi. DÙ sao cũng không phải ng của mình. Là ng ông chủ đưa về, nếu xử xong......


- Sao? Cả mày cũng định chống tao àh?

- Không. E chỉ muốn nhắc nhở cậu chủ.....


Chát!!!!

1 cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt tay quản lí, hắn im luôn. Chấn Khang đứng dậy, cầm lên khẩu súng trêm bàn, bk lại gần chỗ tên đàn em.

- Xin cậu chủ tha mạng. E sẽ lấy công chuộc tội. E hữa sẽ lấy công chuộc tội!


Chấn KHang ngắm nghĩa khẩu súng trên tay, chỉ là 1 khẩu súng ngắn bình thường. Rồi, Chấn Khang giơ khẩu súng lên, hướng thẳng đầu tên đàn em, .... lên đạn.

- Vậy thì xuống mồ mà lấy công chuộc tội!


Phằng! Phằng!

Hai phát súng liên tiếp vào trán tên đó tạo thành hai lỗ nhỏ sâu hoắn. Máu phun ra từ 2 lỗ nhỏ đó như phun nước. Hắn ngã vật xuống đất trong ít giây, mắt vẫn trợn ngược.

Chấn Khang từ từ quay người. Vẫn cái vẻ ngông nghênh thường thấy. Cậu giơ súng hướng thẳng vào tay quản lí, hắn bỗng thấy tim giật mạnh.

- Còn muốn "nhắc nhở" ta lần nữa, mày cũng như tên này.


Chấn Khang hạ tay, ném khẩu súng lên bàn, bk ra cửa.

- Hoàn tất thủ tục xuất cảnh cho ta. 10p nữa ta sẽ ra sân bay.


..............

- Ta không ở nhà. Đừng lười biếng đấy.


- Dạ!

Cả đám giúp việc cùng đồng thanh.. Chấn Nam ra hiệu cho quản lí kéo vali ra trước. Cậu tiến về phía Hải Băng. Cô bé đứng ở cuối hàng, chẳng nói j, chẳng quan tam tới chuyện cậu 3 sẽ ra nước ngoài lâu lâu. Chấn Nam cúi xuống, ghé vào tai cô bé: " Lúc về, ta sẽ mua quà cho em!" Cậu mỉm cười, rồi quay ng bước đi....... Hải Băng chỉ liếc 1 cái.

- Cậu 3 nói j với mày đấy hả?


Hải băng nhìn lên, lại là bộ mặt tức tối của cô quản gia. Cô bé định quay đi..... Kiều Như lập tức túm lấy cổ áo cô bé kéo lại.

Chát! Chát!

2 cái tát liên tiếp làm đầu Băng quay như chong chóng. Không nhớ đây là cái tát thứ bao nhiêu từ khi Băng bk vào khu biệt thự này.

- Thái độ của mày chỉ khiên tao muốn điên lên! Phải trả lời khi tao hỏi! Biết chưa?!!!


Kiều Như đẩy cô bé thật mạnh, phủi tay rồi quay đi.

- Để coi mày còn được cậu 3 bảo vệ không. Cho đến khi cậu 3 về. Tao sẽ cho mày sông trong địa ngục! Ranh con!


Mấy cô giúp việc cùng hất mặt quay đi. Kiều Như đựng lại chỗ Thụy An.

- Tao cũng chẳng ưa cái mặt mày tí nào. Hôm nay là Chủ Nhật, đến phên mày dọn dẹp khu B đấy, em ạ!


Cô quản gia lướt qua, để lại Thụy An với 2 con mắt căng ra.... thẫn thờ. An lầm lũi bk lại phía cô bạn mình.

- Địa nguc! Đây thật sự là địa ngục!


.............

- Hộc..... hộc.... chết.... tao chết mất....


- Sao thế? Mày bị ma rượt à?

- Ma rượt thì nó ngất luôn ra đó rồi.... haha....


- Yên đi coi nó bị làm sao nào!

Cô giúp việc đứng dựa vào bàn, ôm cái khay đựng đồ ăn, thở hổn hển.

- Tao mang thức ăn vào phòng cậu 2, thấy phòng vắng tanh tao định quay ra thì thấy cái laptop còn sáng màn hình trên bàn.... thế là tao....


- Chết cha mày rồi.....!!!!

- Thì tao có làm j đâu. Nhìn khắp phòng chả có ai, mon men lại gần xem có j trên máy không. Chưa kịp thấy nó là cái thứ j thì đã thấy.... hic .... thấy.....


- Cậu 2 trước mặt mày luôn!......hahaha............

Đám giúp việc đồng thanh rồi ôm nhau cười.

- Cười cái j. Tao đã khổ lắm rồi.


- Dù sao mày cũng đã chết đâu nào. Mà sao mày ra được thế?

- Tao rối rít xin lỗi rồi 3 chân 4 cẳng phóng ra ngoài chứ sao. May mà cậu 2 không nói j......


- Thôi đi bà. Cậu hai mà nói gì với mày, kể cả là la mắng thôi thì trời cũng sập cái đùng.

- Các ng rành rỗi nhỉ? Đứng đây mà buôn chuyện.


- Chị Như.....

- Bọn em xin lỗi. Bọn e làm việc ngay đây ạ.


- Yến!!!

- Dạ.... e xin lỗi, e sẽ cẩn thận hơn.


- Ai cho em cái quyền xem xét đồ đạc trong phòng cậu chủ hả?

- E xin lỗi!!!


- Từ h không cần vào phòng cậu 2 nữa. Chị sẽ giao cho con ranh con đó.

- Thật.... thật ạ.... E cảm ơn chị! Yêu chị Như nhất.


- Thôi đi. Sến quá. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

............

6h chiều. Hải Băng bê 1 khay đồ ăn lớn đi trên hành lang. Rất rất nhiều thức ăn hấp dẫn và lạ mắt, 2 cốc sữa và thức ăn xếp ngay ngắn cùng 1 nhiệm vụ nghe như đơn giản - đem đến phòng 102. Tất cả mọ ng, trừ Hải Băng, biết rằng: 102 là phòng của Chấn Phong!

Cô bé đẩy cửa bk vào phòng..... căn phòng rộng cùng 1 bóng đem bao trùm. Chỉ le lói phía trong 1 ánh sáng trắng mờ nhạt từ chiếc laptop vẫn sáng màn hình. Không gian yên tĩnh lạ lùng, cảm giác rờn rợn như có bóng ng đâu đây. Hải Băng tiến lại phía chiếc bàn kính, đặt khay đồ ăn lên, chậm rãi, nhẹ nhàng. Cô bé quay ng, vấn cái cách chầm chậm, vô tâm ấy...... và.... Hải Băng chợt nhận ra,,,,, ở góc phòng, nơi chiếc cửa sổ sắt rộng rãi, đóng kín..... có 1 ng con trai đang ngồi đó, bất động như đang ngủ..... nhưng đôi mắt vô hồn vẫn mở, nhìn đâu đó rất xa, như xuyên qua chiếc cửa sổ lớn màu bạc, như bay vào 1 không gian bất tận vô hình.......

Hải Băng chậm rãi bk khỏi phòng, không 1 cái ngoái đàu lại......

Bk chân cô bé vừa qua khỏi cửa..... Đôi mắt Chấn Phong đã từ từ đưa ngang.... ánh nhìn dừng lại tại cửa chính, nơi ổ khóa vừa tra vào vừa vặn.....

2h sau..... Hải Băng trở lại phòng 102, thu dọn khay đồ ăn. Mọ thứ vẫn còn nguyện vẹn, trừ hai cốc sữa đã cạn!

...............