5h sáng.
Len trong bộ dạng mệt mỏi, hai mắt thâm quầng vì mất ngủ, căng thẳng đứng trước cửa Nourishment. Chiếc thẻ xanh giơ lên, ngập ngừng rồi cũng cà qua hộp nhận dạng. Cổ họng con bé cố nuốt không khí xuống, bàn tay giơ lên, hơi run, toan đẩy cửa. Nhưng bàn tay nhỏ chưa chạm vào cửa thì cánh cửa đã được kéo ra. Cả Phong và Băng cùng bước ra ngoài, rồi cùng dừng lại khi chạm mặt Len.
Len sững sờ nhìn Phong, nhìn bộ dạng “tả tơi” của anh, nhìn vết thương ở hông, rồi nhìn tay “anh chú” đang nắm chặt bàn tay Angel. Vài giây thì con bé thở hắt ra:
- Biết chú vẫn “sống tốt” thế này thì tôi đã không mất công dậy sớm mở cửa! Xem ra mạng chú lớn thật!
Len đứng qua một bên tránh đường. Thật ra con bé đã không thể chợp mắt đêm qua khi mà Nourishment đã khóa lại không cách nào mở, mà “anh chú” vẫn còn trong đó. Phong hơi mỉm cười vì bộ dạng “giả vờ không lo lắng” của Len. Anh không nói thêm gì mà kéo Băng đi theo.
Len nhìn theo mái tóc dài mềm như sóng nước đang bước xa dần, nhìn một lúc lâu, ánh mắt buồn nhưng miệng lại khẽ cười.
***
Davinci và Janda chiều hôm đó đã có mặt ở biệt thự Vilas, về sớm hơn dự định vì những lí do khác nhau nhưng cùng một nỗi lo lắng – về Phong và Băng.
- Angel đâu? Tại sao camera mất toàn bộ dữ liệu ngày hôm qua? – Davinci hỏi ngay quản lí của mình khi về đến nhà.
- Quản lí tôi đâu? Mọi chuyện giải quyết sạch sẽ chưa? Không để lại dấu vết nào chứ? – Janda hỏi ngay quản lí biệt thự khi vừa đặt chân vào Vilas. Kèm thêm một lời đe dọa:
- Nếu anh tôi biết được chuyện gì thì các người đều khép vào tội phản bội tôi. Khi đó thì tất cả mua sẵn quan tài đi!
Janda bay về sớm vì muốn chắc chắn “tội ác” cô ta bày ra đã được dọn sạch, và muốn biết Phong bị thương như thế nào. Cô ta lúc chờ chuyến bay đã đứng ngồi không yên chờ cuộc gọi thông báo Phong còn sống hay đã chết, sau 1 đêm ở Nourishment. Tin nhận được khiến cô ta vừa hài lòng vừa bất mãn, đó là cả Phong và Băng đều còn sống.
Davinci bay về sớm vì nhận được thông báo hệ thống camera toàn biệt thự gặp trục trặc, đã mất hết dữ liệu ngày hôm qua. Hắn không yên tâm về Angel nên xong việc là ra sân bay ngay. Hắn không biết được “chuyện tốt” cô em gái đã làm, vì người ngoài cuộc thì không dám lộ ra, người trong cuộc thì càng không nói tới.
- Angel, anh đã về!
Davinci nhanh chóng lên phòng “thiên thần”, cùng một ly latte nóng trên tay . Băng đã tắm, sửa soạn, thay chiếc váy mới, và ngồi trên sàn thong thả chơi trò lego. Như chưa từng gặp phải điều kinh khủng gì trước đó.
Davinci bấy giờ thấy cô vẫn bình thản như vậy mới thở phào, hắn chỉ sợ Phong “dở trò” lúc hắn đi vắng, nghĩ thế nào thì Phong vẫn là mối đe dọa thường trực trong hắn.
- Anh đã nhớ em thật nhiều – Davinci ngồi xuống, đặt ly đồ uống trước mặt Băng, rồi hắn vuốt nhẹ bờ vai mảnh mai, hít thật lâu mùi hương khiến hắn mê mệt.
- Angel, em có thể hứa là sẽ không rời xa anh không? Còn anh sẽ mãi mãi không để em xa anh.
Băng không đáp, cô vẫn tập trung với trò chơi của mình. Một giây, tay cô chợt khựng lại, một lời nói hiện lên trong đầu, cô đã cố gắng không nghĩ nhiều đến nó, đến giọng nói ám ảnh đó để cô không quên đi.
“ Băng, 8h sáng mai ở công viên U, anh đợi em”
- Em uống đi, thứ này rất ngon, anh nghĩ em sẽ thích.
Davinci vừa dứt lời, Băng đưa tay, rất nhẹ nhàng, đẩy đổ ly latte đang bốc hơi thơm ngọt, ấm nóng. Chất lỏng màu nâu đổ tràn ra sàn, tràn cả vào bộ đồ chơi lego. Davinci hơi sững vì hành động đột ngột của Angel, sau đó là cố nhẫn nhịn để không nổi cáu lên vì ly latte đó hắn đã cho vào cả thứ thuốc ức chế trí nhớ. Thứ thuốc giá đắt trên trời, và khó mua.
- Em sao vậy? – Hắn vẫn cố nhẹ giọng hỏi
- Không khát – Băng đáp nhẹ tênh, đôi mắt chăm chú nhìn thứ chất lỏng sánh thơm vẫn chảy lan chậm ra.
Có chuông điện thoại, Davinci đứng dậy nghe máy.
- Thiếu gia, đã tập hợp hết các chuyên gia. Bao giờ thiếu gia tới?
- Bảo họ chờ. Cứ nói rằng ta muốn thiết lập bảo an lại toàn bộ hệ thống an ninh của biệt thự này, việc camera mất dữ liệu như hôm qua khiến ta không hài lòng đâu!
Davinci tắt máy, hắn còn đang bực mình vì vấn đề trục trặc đáng ngờ của camera thì bỗng nhiên, giọng nói Băng vang lên khiến tim hắn như ngưng đập mà tan chảy. Là lần đầu tiên Angel gọi tên hắn:
.- Davinci.
- Em nói đi, Angel, anh đang nghe em đây.
Davinci lập tức ngồi xuống cạnh Băng, trưng ra ánh mắt vô cùng hạnh phúc.
- Tôi muốn tới công viên U, 8h sáng mai.
- Sẽ là như thế, anh sẽ đưa em đi – Davinci đáp lại yêu cầu tức khắc – Em muốn đi đâu anh cũng sẽ đưa em đi, châu Âu châu Mỹ gì cũng được...
Thành phố X-PL
Căn nhà một tầng lát gỗ của Thiên ồn ào tiếng game đua mô tô từ điện thoại. Thiên ngồi trên sofa say sưa với niềm đam mê, khuôn mặt biểu hiện sắc thái hết sức đa dạng khi xe trật đường đua, xe vượt đối thủ khác,...
Ngay gần đó, em gái cậu lại đang mải miết với laptop trên bàn. Vy đang tập hợp tài liệu về loài cá răng cưa sau vài ngày tìm kiếm cho ba. Không biết được vị trí của ba mẹ, 2 anh em đành chờ ba liên lạc yêu cầu sự giúp đỡ. Đôi mắt màu nâu khói vẫn nhìn màn hình, miệng mở lời nói với anh trai.
- Anh đã tìm được ảnh gửi cho ba chưa? Ảnh mẹ anh có nhiều, còn ảnh gia đình thì làm gì có?
- Xong rồi, anh photoshop ghép ảnh ba mẹ lại. Ba mẹ chẳng chịu tự sướиɠ gì lấy đâu ra ảnh – Thiên đáp xong thì rú lên một 1 tiếng vui thích vì thắng game.
- Anh lấy ảnh ba trong máy em? Hửm? – Vy vẫn hỏi bằng giọng hết sức bình thản.
- Không thì đào đâu ra – Thiên cười haha vì vừa lập kỉ lục cho level game, rồi lại tiếp tục chơi ván khác.
- Còn laptop của ba thì sao?
- Gửi tới chỗ ba bảo từ hôm qua rồi, công viên U ở P-li. Tài liệu kia thế nào?
- Xong. – Vy đáp, rồi click chuột gửi file.
Thiên rất chăm chú chơi, nhưng đột nhiên, dừng lại. Miệng cậu vẽ 1 nét cười. Bỏ dở ván game, Thiên ngoảnh nhìn cửa sổ đang mở. Rồi bước tới chiếc tủ gỗ, lấy ra máy quay phim cầm tay đã để trước ở đó, bí mật chĩa ống kính về phía cửa sổ. Vừa tua lại đoạn video, Thiên vừa lắc lắc cổ nói:
- Không sai mà, có kẻ theo dõi, còn cả chụp ảnh chúng ta. Vẫn chưa gây hại gì, có lẽ là chụp ảnh để đe dọa ba. Vy, em muốn làm gì với chúng?
- Em muốn biết vị trí của ba mẹ thôi!
6h tối, Phong ở trong phòng. Quản lí người làm vừa mang vào tủ lạnh phòng anh thêm sữa và đồ ăn. Janda đã yêu cầu không nữ giúp việc nào được vào phòng anh, tiếp xúc với anh, nhìn anh cũng không được phép.
Phong đã nhận từ vệ sĩ của Davinci thêm một tấm ảnh của Thiên, Vy. Phong sẽ phải cẩn trọng hơn để cùng Băng thoát khỏi căn biệt thự này. Anh biết là không thể nếu anh cầm tay cô, cứ thế từ Vilas bước ra ngoài, khi mà Vilas có cả trăm tên vệ sĩ và hai con anh đang bị đe dọa. Nên anh đã hẹn Băng ở công viên U của thành phố. Khi ở bên ngoài, chỉ cần Băng đến, chỉ cần Băng chịu theo anh, hoàn toàn có cách để anh đưa cô thoát khỏi Davinci và cái thứ quái quỉ mang tên Vilas này. Chỉ cần Băng đến. Anh tin cô sẽ đến.
Phong mở tủ kéo, cất ảnh của Thiên, Vy vào. Hơi nhíu mày, anh lại lôi cả tập ảnh ra. Thiếu 1 tấm!
Ở ngoài cửa, Len vừa mở cửa vào, đứng dựa vào tường kính. Trên tay con bé cầm một tấm ảnh.
- Không phải là con chú đúng không? – Len nghi ngờ nhìn Phong, dò hỏi. Rồi con bé mím môi, nhướn mày lên – Ơ chú, nói một câu không phải đi!
Phong không đáp, chỉ hơi mỉm cười.
Len đứng thẳng dậy, giơ tấm ảnh lên trước mắt, gãi gãi trán:
- Rốt cuộc thì chú bao nhiêu tuổi? Chị ta bao nhiêu tuổi? – Len hỏi xong thì thấy hơi gượng vì gọi Phong là chú, lại gọi vợ anh là chị, mà thôi kệ.
- Không thể tin được! – Len thốt lên một câu như vừa phát hiện một châu lục mới trên Trái đất, sau vẻ ngạc nhiên đó, con bé giả vờ tỏ ra nghiêm túc
- Tôi giữ tấm ảnh này nhé!
- Không cho nhóc vẫn lấy, vậy hỏi làm gì – Giờ Phong mới đáp, âm điệu trầm đều đều.
Miệng con bé tóc xù cười toe toét.
- Đẹp trai thật đấy, giống hệt chú – Len nói đến Thiên, nói xong thì định bỏ ra ngoài. Nhưng chợt khựng lại, vài giây, rồi con bé cất tiếng hỏi, không nhìn thẳng Phong.
- Chú này, nếu chú cứu được vợ ra khỏi đây, thì không quay lại nữa phải không?
Phong không đáp, chừng một phút sau, thì Len khẽ gật, rồi toan bước ra ngoài. Trước khi đi đã nghe trọn câu Phong nói:
- Này nhóc, cảm ơn.
Có lẽ là lần đầu tiên Phong nói cảm ơn với 1 người ngoài. Nhưng thời gian anh ở Vilas đã nhận giúp đỡ từ Len rất nhiều. Anh có cả cảm giác con bé một phần nào giống anh ngày ở biệt thự Lâm Chấn – cô đơn giữa rất nhiều người, giữa một biệt thự rộng lớn.
Len đi một lúc thì Janda bước vào, tự nhiên như phòng mình. Cô ta không mở miệng, Phong cũng không nói nửa lời. Anh xem cô ta như không khí, vô hình trước mắt anh.
Phong cất tập ảnh cẩn thận vào tủ, cởϊ áσ vest, tháo caravat, mở tủ lấy áo quần rồi vào phòng tắm. Tắm xong ra vẫn thấy Janda ngồi ở ghế, khoan thai đọc tạp chí trên bàn. Hôm nay cô ta không ngọt ngào đon đả, cũng không đυ.ng chạm thân mật, thật kì lạ. Nhưng Phong cũng không quan tâm, anh vẫn làm những việc riêng của mình. Phong mở tủ lấy hộp sữa đổ vào một chiếc cốc, uống một hơi hết phân nửa. Anh đặt cốc sữa lên bàn rồi lấy hộp sơ cứu tự băng lại vết thương ở hông. Nó không ra máu nữa nhưng chưa liền hẳn miệng. Dù sao Phong cũng quen với những thương tích thế này rồi.
- Lần đầu có người qua đêm trong Nourishment lại vẫn sống sót – Lúc này Janda mới lên tiếng. Cô ta tự đề cập đến “tội ác” của mình không chút mảy may. Dường như cô ta không định tiếp tục giả vờ “ngoan hiền, tử tế” trước mặt Phong nữa. Con quỷ đã bắt đầu hiện hình.
- Anh có cảm thấy may mắn không? Anh có muốn biết còn nơi nào trong Vilas này đáng sợ như thế nữa không?
Phong không đáp lại, vẫn tiếp tục rửa vết thương, tra thuốc cho nhanh lành.
- Sao không hỏi có phải em bày trò hay không? Sao không bóp cổ em rồi ra lệnh không được hại cô ta??!! – Janda không chịu nổi thái độ lãnh đạm của Phong nữa, cô ta gần như gào lên.
Có, Phong đã giận dữ, đã muốn gϊếŧ cô ta vì dám lần nữa hãm hại Băng. Nhưng điều đó giờ không còn quan trọng nữa, ngày mai, anh sẽ đưa vợ anh đi. Sau đó sẽ ném trả lại cô ta, Davinci và biệt thự này một cái giá xứng đáng. Laptop của anh đã sẵn sàng ở hộp đồ công cộng tại công viên U, chỉ cần Băng đi cùng anh, anh sẽ lập tức báo cho Thiên, Vy tránh khỏi sự bắt giữ con tin của Davinci. Rồi chỉ ít giờ sau, anh sẽ phá hủy hệ thống an ninh của Vilas, của tập đoàn Uyam, truy tìm ra kế hoạch phạm pháp của Davinci và cho cả đất nước này đọc được tin tức con trai của thượng nghị sĩ bị tống tù! Bởi vậy, lúc này, Janda không phải mối quan tâm của anh, không một chút nào.
Phong đã băng bó lại vết thương cẩn thận. Vừa mặc chiếc áo thun xám, dài tay vào người, anh vừa tiến lại lấy cốc sữa uống cạn.
Janda không chịu đựng thêm được nữa, cô ta lao tới dùng cả hai tay ôm lấy má Phong, đẩy gương mặt anh nhìn thẳng vào cô ta:
- Sao anh không nói? Nói gì đi! Nổi giận với em đi! Em đúng là con quỷ như anh nghĩ! Và em sẽ không tha thứ cho kẻ đàn ông nào dám coi thường em!!
Bây giờ, Phong mới nhìn cô ta, giọng đáp bình thản, lạnh lẽo:
- Cô đi ra khỏi phòng, hay tôi đi?
Ánh mắt Janda như mất hồn, người đàn ông này đến coi cô tồn tại cũng không hề. Tay cô ta từ từ buông xuống. Phong bước thẳng ra cửa phòng.
Bất ngờ!
Đầu Phong choáng váng, anh chống tay lên cửa kính, mắt hoa lên. Nửa phút sau tình trạng đó vẫn không chấm dứt. Phong ngoảnh lại nhìn, Janda đứng trước giường anh, hai tay khoanh trước ngực, dáng điệu tự nhiên, khoan khoái. Dáng điệu đó nãy giờ có lẽ là chờ anh trở nên như lúc này! Mắt Phong liếc nhìn qua cốc sữa đặt trên bàn, cốc sữa anh đã uống cạn.
- Thật tiếc là một thiên tài cũng không thể nhận biết được thứ thuốc không mùi hòa vào sữa. Dù giờ em đã tin anh thật sự là thiên tài rồi, Lâm Chấn Phong. Nhưng giá mà anh chỉ là một gã đàn ông bình thường, tham tiền, có du͙© vọиɠ, như vậy có phải đơn giản cho em hơn không?
Máu trong người Phong sôi lên, anh lao tới định gϊếŧ chết Janda ngay tức, nhưng anh ngã sụp xuống sàn. Đầu váng vất khiến trước mắt anh đều chao đảo, mờ đi... Nghiêm trọng hơn, anh đang thấy cơ thể nóng lên. Không phải vì cơn giận!!
Toàn bộ mạch máu nóng rực lên, chất lutenizing vào cơ thể gây kí©h thí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ. Cố gắng giữ lấy lí trí còn trụ lại, Phong biết mình đã uống vào thứ gì. Nhưng mọi dây thần kinh của anh không cho phép anh suy nghĩ thêm nữa, ham muốn bản năng bị khơi dậy tràn trề. Tâm trí anh chỉ hiện hàng ngàn con chữ duy nhất “thèm muốn”.
Những móng tay cào trên mặt kính, rồi tóm lấy cổ áo thun kéo mạnh ra. Nếu là mặc sơ mi có lẽ khuy đã bung vãi hết. Hai hàm răng nghiến lại để đáp trả phản ứng của cơ thể. Phong bị giằng xé quyết liệt giữa hai thứ ham muốn và lí trí. Và rõ ràng là ham muốn bản năng của con người đã bạo liệt trỗi dậy thì khó mà kìm nó xuống được.
- Đừng gắng gượng. Đừng căng thẳng. – Giọng nói của Janda lại như đổ mật bên tai Phong, bàn tay mềm mại phảng phất hương nước hoa hồng từ từ vuốt ve vai anh, lần xuống ngực...
- Đàn ông có phản ứng thế này hoàn toàn bình thường... Cơ thể khao khát thì phải được thỏa mãn. Phong, anh có muốn không? - Janda ghé lại gần Phong hơn, giọng gợϊ ȶìиᏂ, dẫn dụ hơn, và cô ta áp sát người vào ngực Phong. Cô ta đã cố tình mặc một chiếc váy rộng nhưng không mặc nội y.
- Phong, anh có muốn em không?
Từng chữ rót vào tai Phong, anh không kiềm chế thêm được nữa, thứ thuốc kí©ɧ ɖụ© đã hoàn toàn ngấm vào, điều khiển trí óc anh, điều khiển bản năng hoang dã nhất.
Phong đẩy Janda trận xuống sàn kính, kéo thẳng dây váy cô ta xuống, và hôn. Nụ hôn cuồng nhiệt, đầy du͙© vọиɠ. Nụ hôn lấn lướt xuống cổ, xuống bờ vai nuột nà. Janda thả lỏng cơ thể, tận hưởng, thỏa mãn niềm sung sướиɠ, khao khát, niềm khao khát bỏng cháy của cô ta bấy lâu.
Bàn tay đang ghì chặt bắp tay thon mềm của Janda bỗng lơi ra. Phong thở dốc trên vai cô. Trước mắt anh mọi thứ vẫn mờ nhòe đi, đầu óc anh vẫn quay cuồng mịt mùng và khuôn ngực nóng bừng bừng. Bàn tay anh xiết chặt, tạo thành nắm đấm, đấm mạnh xuống sàn. Răng nghiến lại, mắt nhắm nghiền, giữa bao nhiêu màu mực vẩy rắc trong tâm trí, bao nhiêu sự khıêυ khí©h tột cùng của bản năng, một con chữ trắng nổi bật hiện rõ: “BĂNG”
“Băng! Băng!”
Lí trí Phong đã gọi tên người đó, tiếng gọi gắt gao vọng về từ hố sâu.
Hai bàn tay ấm sực bỗng áp vào má anh, đẩy mặt anh gần lại, gần một giọng nói ma mị:
- Phong, em là vợ anh, là vợ anh.
Đôi mắt bật mở ra, trước mắt Phong... khuôn mặt Băng đẹp và trong suốt tựa nước hồ Maligne. Băng rất dịu dàng cười với anh, rất dịu dàng vuốt ve tóc, vầng trán anh.
- Phong? Anh có muốn em không?
***
Gần 6h sáng. Tiết trời dễ chịu.
- Angel, em dậy sớm vậy à? Hồi hộp vì lần đầu đi chơi với anh à? – Davinci mới chính là kẻ không ngủ được, dậy rất sớm vì mong chờ được cùng với “thiên thần” ra ngoài chơi
Băng cũng chỉ vừa dậy, thấy Davinci bước vào, cô lại nằm xuống giường, quay mặt vào phía trong, vờ ngủ tiếp.
- Em không thừa nhận thì thôi – Davinci đặt lên bàn một tấm thẻ xanh, in nổi chữ “VIP” – Em gái anh lại bắt tắt camera ở phòng tay quản lí mới đêm qua, thật tiếc vì bỏ lỡ mất cảnh hay. Em có muốn chứng kiến một chút không? Thứ này cho em, từ giờ em cứ xem mình như chủ nhà.
Trước khi đi Davinci còn để lại vài câu ồn ào, xem ra tâm trạng hắn còn hơn cả tốt đẹp:
- Anh sẽ chuẩn bị thật tốt để em vui hôm nay, em chờ xem nhé. Buổi sáng tốt lành, tình yêu!
Ngón tay thon dài khẽ chạm vào tấm thẻ xanh... Phòng của quản lí mới? Cô nên tới hay không? Cảm giác về nụ hôn dài si mê, mềm ướt chợt ùa về. Vòng tay an toàn, sự đυ.ng chạm dịu dàng, nghĩ lại khiến Băng rung động. Không nhớ một chút kí ức nào trong quá khứ với người đàn ông ấy, Băng vẫn thấy hiện tại anh ta đã làm cô mang cảm giác nhớ nhung. Quyết định nhất thời cũng được, cô sẽ đi theo anh.
Nhưng con người vẫn thường thất vọng nhất với những gì từng hi vọng nhất!
Phong tỉnh giấc sau một đêm tưởng như rất dài... Đầu anh đau như bị đá ghè. Tinh thần mệt mỏi và tâm trí u tối. Nhưng, rất nhanh nhớ ra chuyện tối qua, và nhớ ra cái hẹn ở công viên U sáng nay, Phong mở bừng mắt, bật dậy. Anh lắc mạnh đầu vài lần để lấy lại sự minh mẫn. Đủ minh mẫn để anh nhận ra, trên giường anh, bên cạnh anh, Janda đang nằm cuộn tròn dưới chăn. Váy cô ta ở dưới sàn.
Phong nhìn xuống người mình, anh đang cởi trần. Cố lục lại trí nhớ, anh không thể nhớ ra điều gì sau khi anh choáng váng và đoán biết mình đã uống phải thứ thuốc ấy. Tâm trí Phong trở nên hoảng loạn, đầu anh còn đau hơn lúc mới tỉnh, đêm qua đã xảy ra chuyện gì???
Trong lúc Phong chưa kịp phản ứng cho tình huống khốn kiếp này, thì cửa phòng anh... từ từ mở ra.
Đôi mắt hai màu không hề sửng sốt. Đôi mắt hai màu rất bình thản nhìn anh, nhìn xuống giường anh. Mi mắt sụp xuống, khẽ chớp. Băng quay người bước đi, hoàn toàn lạnh lùng.
Phong điên cuồng lao ra khỏi phòng, tóm lấy cổ tay Băng. Giọng anh thất thần, hoảng loạn cực độ:
- Không phải như em thấy! Anh xin thề! Không phải những gì em thấy!
Bình thản như lúc quay đi, Băng từ từ quay lại nhìn Phong. Giọng cô chậm rãi, rất nhẹ:
- Người nằm cạnh anh, trên giường anh, có phải Janda hay không?
Phong nghiến chặt răng, quai hàm hơi run lên, dù nghẹn đắng nơi cổ họng... anh vẫn phải trả lời câu hỏi ấy.
- Phải.
- Anh có bị trói, hay bị ép buộc hay không?
Tim Phong như bị cứa trăm vết, máu từ từ túa ra, cứ như tràn cả vào khoang mũi, khoang miệng khiến anh khó thở ... anh vẫn phải trả lời câu hỏi ấy.
- Không. Nhưng...
- Đủ rồi – Anh chưa từng nghe giọng nói của vợ anh lạnh lẽo đến thế. Lạnh lẽo như những mũi kim bằng băng đâm thẳng vào anh, đâm vào những nơi nhạy cảm nhiều dây thần kinh nhất. Khiến nỗi đau của anh không chỉ đến tột cùng, mà còn đến từ từ, dai dẳng.
Băng từ từ gạt tay anh ra, lùi lại như để cách xa anh thêm.
- Đừng bao giờ chạm vào tôi. Càng đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào. Loại như anh khiến tôi thấy tởm!
Phong nhìn dáng hình ấy quay lưng lại, cứ thế bước xa anh hơn... Mọi thứ quanh anh như đổ ụp xuống, cơ thể anh cũng như không còn trọng lực, chỉ trực ngã nhào. Nỗi đau khi mà nhiều quá đỗi, sẽ lan ra, tràn vào không khí, khiến mọi thứ đều trĩu nặng, đều đen mịt, nhưng cơ thể thì nhẹ bẫng...