Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Thần Bóng Tối: Black Angel

Quyển 2 - Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Tình trạng của cô ấy như thế nào?

Davinci gặp bác sĩ trong phòng riêng. Hắn đã rất khó khăn để thuyết phục Angel gặp bác sĩ, tái khám rồi cùng hắn đi ăn tối ở phòng ăn. Mang Băng về đây, hắn mới phát hiện ra cô rất khó chiều, nhưng lên trời hái sao cho cô thì hắn cũng làm.

- Cô ấy thể lực không tốt. Đừng để cô ấy nằm nhiều, ở một chỗ và ít giao tiếp, sẽ dễ dẫn đến trầm cảm. Thiếu gia nên thuyết phục cô ấy ngủ điều độ, ăn nhiều hơn, đi lại nhiều hơn và dành thời gian tiếp xúc nắng mặt trời.

Vì muốn giữ Angel cho riêng mình mà Davinci đã giam Băng ở trong 1 căn phòng kín, với đồ ăn ngon, đồ chơi trong nhà, không giao tiếp với ai và không tiếp xúc nắng mặt trời. Đó là lí do Băng càng ngủ nhiều, mệt mỏi, biếng ăn hơn.

- Tôi hiểu rồi. Về trí nhớ cô ấy thì sao?

- Vì dùng công nghệ y học tác động đến dây thần kinh làm ức chế bộ nhớ, khiến mất trí, nên việc bị tác động từ bên ngoài để hồi phục kí ức là rất khó.

- Tức là vẫn có khả năng nhớ lại đúng không?

- Phần trăm rất nhỏ, thiếu gia yên tâm.

- Không, tôi muốn phần trăm hồi phục trí nhớ bằng “0”. Và tôi muốn cô ấy mang một kí ức khác, do tôi vẽ nên.

- Việc xóa vĩnh viễn trí nhớ hay chắp ghép thay đổi kí ức trong quá khứ của con người thực sự chưa thể thực hiện...

- Vậy tôi thuê những kẻ giỏi nhất như các vị tới đây để làm gì? – Davinci trừng mắt nhìn vị bác sĩ.

- Chúng tôi vẫn đang cố gắng từng ngày! –

- Cút về chỗ làm việc của ngươi đi! – Davinci bỗng chốc giận dữ. Hắn muốn chắc chắn Angel sẽ bên hắn mãi mãi, không bao giờ nhớ lại, và tuyệt đối nghe lời hắn. Ngày nào chưa đảm bảo được hắn còn ăn chưa ngon.

- Chiếc mp3 vẫn chưa đúng ý em sao?

Davinci vào phòng Angel và nhìn thấy chiếc mp3 hắn cho người cố gắng tìm theo miêu tả của thiên thần, lại đang nằm lăn lóc dưới sàn, như bị vứt bỏ.

- Không phải loại nhạc này.

Băng đang tập trung với trò domino, một lát sau bỗng lên tiếng trả lời. Trong phòng, Davinci đã để sẵn rất nhiều loại đồ chơi phức tạp đến đơn giản, đắt tiền đến rẻ tiền để Băng giải trí. Hắn phát hiện ra rằng để “thiên thần” chịu ngồi yên, hay thi thoảng chịu đáp lại hắn một câu, chỉ có cách là để cô chơi một trò cô thích, một mình. Băng sau khi bị mất kí ức đã cảm thấy muốn tìm một chiếc mp3 đời cũ, có thứ nhạc du dương ru ngủ. Như thể cô đã luôn đem nó theo và không nhớ tại sao đánh mất.

- Em chỉ cần nói muốn nghe loại nhạc nào thôi, mọi thứ sẽ làm đúng ý em.

Davinci vẫn kiên nhẫn, mỗi khi say đắm nhìn Angel, hắn như bị thôi miên, Băng có giơ dao sát hại chắc hắn cũng mặc.

- Tôi không phải vợ sắp cưới của ai!

Bỗng, Băng đẩy đổ một dãy thanh gỗ domino, tạo một thứ âm thanh thú vị, nhưng có cả sự bực bội bởi lực đẩy của người chơi. Cô nhìn Davinci, như muốn nghe một lời giải thích.

- Vì em đang bị mất trí nhớ thôi, khi em nhớ lại em sẽ rõ. Em đã đồng ý làm vợ anh.

- Nhưng tôi chưa nhớ ra.

- Từ từ rồi em sẽ nhớ mà. Anh phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây, chúng ta đã từng rất yêu nhau, khi chuẩn bị làm lễ cưới thì có kẻ phá hoại. Em gặp tai nạn rồi mất trí. Anh đã đau đớn rất nhiều, em biết không? Em có thể hiểu được cho anh không...

- Không.

Băng không chú ý đến Davinci nữa, lại tiếp tục trò chơi của mình. Davinci ngồi trên ghế, chăm chú nhìn cô chơi.

- Hôm nay em đã được gặp kẻ phá hoại chúng ta rồi, Angel. Là tay quản lí va vào em ở hành lang lúc chiều. Hắn là kẻ đáng sợ, có tiền án gϊếŧ người và hϊếp da^ʍ các cô gái trẻ đẹp. Anh để hắn vào biệt thự này để trừng trị hắn mà thôi.

Băng trong một giây đã dừng tay, nhớ lại ánh mắt quyết liệt khó hiểu của gã quản lí mới. Rồi lại lập tức tiếp tục trò chơi vô não của mình.

- Mọi thứ em không nhớ anh sẽ dần dần kể cho em... Hắn ta từng theo đuổi em cuồng nhiệt, nhưng bị em từ chối, hắn đã mang hận trong lòng. Hắn khiến em gặp tai nạn trước ngày cưới của chúng ta. Hắn vừa mới ra tù vì tội hành hung phụ nữ. Có lẽ hắn rất shock khi gặp lại em, và còn cuồng si em rất nhiều.

Kết thúc lời kể có vẻ rất đáng tin, miệng Davinci vẽ một nét cười...

- Từ giờ anh sẽ không bắt em trong phòng nữa, em có thể đi lại tự do, nhưng phải cùng vệ sĩ. Anh thực sự muốn em biết anh yêu em thế nào.

Cánh cửa kính hiện một vệt sáng xanh từ bên trong, báo hiệu sắp có người vào. Phong nhìn ra cửa, từ trong có thể nhìn xuyên ra phía ngoài, một cô giúp việc chuẩn bị bước vào. Quản lí người làm đứng đợi phía ngoài. Cô giúp việc bê một khay inox đựng đồ ăn, đồ uống xếp vào tủ lạnh, cúi đầu không dám nhìn Phong:

- Buổi sáng tốt lành, quản lí. Tôi đem tới đồ ăn nhanh.

Phong chỉ nhìn cô ta một giây, rồi quay đi, nhưng cũng nhận ra cô ta có vẻ run run, hay có lẽ hồi hộp khi đứng trong phòng riêng của anh, và nhận ra cô ta là người hôm trước nói cho anh hành lang dẫn vào “Linking” là nguy hiểm. Anh không quan tâm thêm.

“Choang” – Tiếng vỡ của bình thủy tinh. Phong nhìn về phía tủ lạnh, thấy cô gái đang luống cuống nhặt những mảnh vỡ. Rồi luống cuống thế nào lại làm tay chảy máu. Cô ta có vẻ sợ hãi.

Phong không thích sự lộn xộn trong phòng mình, Janda hay tự nhiên bước vào đủ khiến anh thấy phiền rồi. Anh tiến lại gần chiếc tủ lạnh, nói ngắn gọn:

- Đứng lên và ra ngoài đi. Tôi tự dọn.

Đúng lúc ấy Janda bước vào. Cô hiểu vấn đề rất nhanh . Cô bước nhanh tới kéo tay Phong ra xa cô gái giúp việc:

- Anh đừng đυ.ng vào, nhỡ bị thương.

Nghe thấy giọng Janda, cô gái giúp việc ngước lên, gương mặt tái mét lại:

- Tiểu thư, em sai rồi, em xin lỗi! Tha thứ cho em, sẽ không có lần sau, không có lần sau!

Chân mày Janda chau lại, cô định nói gì nhưng Phong đã lên tiếng trước:

- Là tôi làm vỡ. Để cô ta đi đi.

Thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, Janda quay sang nhìn Phong, miệng cười tươi:

- Chỉ là làm vỡ 1 cái bình thôi mà, em không khó khăn với người làm lắm đâu. Chỉ là em sợ anh bị thương thôi. – Rồi cô ta nói với cô giúp việc, giọng nhẹ nhàng – Dọn cho xong rồi ra ngoài nhanh đi. Tôi cần riêng tư ở đây.

Không phải tự nhiên các cô giúp việc lại sợ Janda đến vậy. Phong biết Janda chỉ đang giả thục nữ trước mắt anh. Nhưng nếu cô ta có là thục nữ thật cũng không khiến anh bận lòng.

- Em phát hiện ra anh thích uống sữa, sữa trong tủ lạnh đều hết rất nhanh, nên đã dặn người mang nhiều 1 chút cho anh.

- Cô có gì khác cần nói không? Tôi phải làm việc – Phong không nhìn Janda, anh tiếp tục uống sữa và ăn bánh mì tươi trên tay.

- Em đã nói anh không làm gì cũng được mà... À, là việc anh trai em yêu cầu à. Đừng làm quá sức nhé. Từ giờ ngày nào trước khi đến công ty em cũng sẽ mang đồ ăn sáng cho anh, để giúp việc làm em không yên tâm tí nào.

Janda đứng dậy, tiến sát Phong hơn, cô định hôn lên má anh, nhưng anh đã nhanh hơn, đứng bật dậy. Phong đi tới ném hộp sữa và vỏ bánh mì vào sọt rác, dù chưa ăn hết. Nhưng thứ anh muốn ném vào sọt thực sự là Janda kia.

- Nếu không phải đi làm em đã có nhiều thời gian hơn bên anh rồi. Nhưng nếu em không làm việc chăm chỉ, ba sẽ bắt vào trại tâm lí. Lúc nào ông ấy cũng có ý nghĩ em bị bệnh vậy. Em phải đi đây.

Dường như Janda cho rằng Phong nghiễm nhiên thuộc quyền sở hữu của mình, còn nghĩ đến chuyện sẽ lấy anh.

- Chắc chú khó chịu lắm nhỉ, bị một “con quỷ” bám dai?

Phong ra khỏi phòng, gặp ngay con bé tóc vàng kì lạ ở ngoài. Sao anh thấy phụ nữ trong biệt thự này phiền quá!

- Này, chú định bỏ đi luôn à. Bạn bè như vậy luôn hả!

Len chạy theo Phong, trong biệt thự này lâu lắm mới có người làm con bé thấy thú vị như Phong.

- Cô ta không bắt chú làm việc cơ mà. Hôm nay Davinci ra khỏi nhà từ sớm, chú có muốn gặp thử “thiên thần” của hắn không?

Phong dừng khựng, anh quay sang nhìn con bé. Len hứng thú ra mặt:

- Tò mò rồi phải không. Cô ta rất đẹp đấy. Kẻ khó ưa như chú không biết có “mất hồn” khi nhìn thấy không nhỉ!



- Cô ấy ở đâu?? – Phong nhìn chằm chằm Len. Len lần đầu tiên thấy “anh chú lạnh lùng” này nghiêm túc quyết liệt đến vậy.

- Cô ta vừa từ phòng ăn ra, đi cùng vệ sĩ...

Phong toan chạy đi, nhưng nhớ ra điều gì, lại quay lại, vẫn giọng nghiêm túc:

- Nhóc giúp tôi chuyện này được không!

Phong muốn gặp Băng, thật sự muốn gặp riêng Băng để hỏi cô rất nhiều chuyện. Chỉ cần cô nhớ lại thì mọi việc sẽ nhanh chóng được giải quyết.

- “Tiểu thư” muốn đi đâu ạ? Đi tắm nắng một lát hay về phòng?

Tên vệ sĩ hơi mất kiên nhẫn với “thiên thần” của Davinci. Hỏi gì không bao giờ thèm trả lời, mà cô chỉ cần làm gì khiến Davinci không hài lòng, thì tên vệ sĩ phải là người chịu phạt.

- Thiếu gia dặn chỉ cho tiểu thư đi tự do một lúc rồi phải về phòng, xin tiểu thư hiểu cho tôi.

Băng chợt dừng lại, quay đầu nhìn tên vệ sĩ. Thấy vậy, hắn lập tức cúi xuống, nếu nhìn vào mắt “thiên thần”, hắn sợ sẽ bị thôi miên.

- Ngươi ồn!

Tay vệ sĩ cúi đầu thấp hơn:

- Ít nhất thì tiểu thư hãy nói là muốn đi đâu đi ạ!

Choang.... choang... Rất nhiều tiếng va đập, vỡ nát vang lên cùng lúc, cùng một tiếng hét hoảng sợ, thất thanh:

- Á..á.....

Tiếng hét ở rất gần nơi Băng đứng. Tên vệ sĩ lắng tai nghe xác định phương hướng.

- Tiểu thư đứng nguyên đây 1 lát, tôi đi xem chuyện gì!

Tên vệ sĩ vừa chạy vụt đi. Cánh cửa kính ngay bên cạnh Băng khẽ mở, một cánh tay tóm lấy cổ tay cô, kéo vào trong...

Căn phòng không bật đèn, không nhìn rõ ràng được thứ gì. Băng chưa kịp mở miệng đã bị một bàn tay bịt lấy miệng. Cô bị đẩy ép vào mặt kính. Đôi mắt mở trân trân nhìn kẻ đối diện. Đôi mắt ấy vẫn quyết liệt và thu hút người khác như “lần đầu” cô gặp, cô đã nhận ra anh là ai. Không hoảng sợ, cô chỉ thấy bực bội vì bị ép buộc.

- Đừng hét. Tôi sẽ không hại em!

Hai đôi mắt trong bóng tối mập mờ vẫn chú mục vào nhau, rất gần. Ngỡ chỉ cần Phong bỏ tay bịt miệng Băng ra, thì chỉ vài cm nữa môi sẽ chạm vào môi cô. Băng không phản kháng lại, sự đυ.ng chạm này gây cho cô cảm giác thân thuộc. Giọng nói ấy lại cất lên, trầm thấp và an toàn kì lạ:

- Tôi không biết Davinci đã làm gì khiến em mất trí hay đã nói với em những lời giả dối gì. Nhưng tôi là chồng em, điều đó không thể thay đổi.

Tròng mắt Băng giãn rộng hơn, cô nghe rõ mồn một từng chữ người đàn ông này nói. Tại sao có đến 2 kẻ nhận là chồng cô???

- Em từng nói khi ôm tôi sẽ cảm thấy rõ nét dòng máu của tôi đang chảy trong em. Từng nói mỗi khi nhìn tôi đều khắc ghi hơn về chuyện đôi mắt chúng ta đã từng tráo đổi. Và từng nói không bao giờ hối hận vì đã nhận lời làm vợ tôi...

Ánh mắt Băng bất giác liếc xuống, những ngón tay Phong đang miết lấy một bàn tay cô.

- Ở đây, em không thấy thiếu đi thứ gì sao? Nhẫn cưới của chúng ta...

Tên vệ sĩ đi theo Băng đã quay lại. Hắn đã tìm ra nguyên do của tiếng hét: chỉ là sự đùa nghịch của Len.

- Tiểu thư! Tiểu thư!! – Hắn thất thần nhìn khắp chung quanh và gọi.

Phong đã hết thời gian để gặp Băng, dù rất ngắn nhưng anh trân quí từng giây khắc. Hương thơm của cô, hơi thở của cô, mọi thứ của cô chỉ càng khiến anh nhớ nhung và thèm khát tột cùng.

- Em là Dương Hải Băng, là vợ tôi, không phải Angel. Em có thể không tin tôi, nhưng cũng đừng tin ai cả. Hãy cảm nhận sự thật bằng trái tim.

Phong đã buông lơi tay, và lùi sau vài bước. Anh phải để Băng đi, dù điều đó đang làm anh đau đớn.

Sự xa cách đột ngột với cơ thể người đàn ông phía trước khiến Băng có chút hụt hẫng. Từng lời của anh ghim vào tâm trí cô. Rồi cô cũng đẩy cửa bước ra.

Tên vệ sĩ chuẩn bị gọi cho Davinci, thấy Băng, hắn mừng như nhặt được kim cương:

- Tiểu thư, tiểu thư làm gì trong đó vậy.

- Không gì cả. Về phòng bây giờ. – Băng đáp, rồi bước đi nhanh. Tên vệ sĩ không hiểu những chuyện hết sức vớ vẩn vừa xảy ra, nhưng cũng bước theo không suy nghĩ thêm.

Băng khẽ nâng bàn tay mình lên, bàn tay Phong vừa chạm vào. Trên ngón áp út, có một vệt da trắng hơn chỗ khác, dấu hiệu của một vật đã đeo ở đó rất lâu.

Căn biệt thự có hai đoạn hành lang view rất đẹp, qua tấm kính nhìn ra được bầu trời bên ngoài. Một đoạn sẽ ngắm được mặt trời mọc, một đoạn sẽ ngắm được mặt trời lặn.

Phong đang đứng trên đoạn hành lang nhìn được mặt trời lặn. Cảnh rất đẹp nhưng lòng anh lại bộn bề suy nghĩ. Anh tin vào tình yêu của anh và Băng, khoảng thời gian hai người ở bên nhau, chung sống, có những đứa con, hiểu về người kia như hiểu chính bản thân mình. Tất cả sẽ khiến Băng mau chóng lấy lại kí ức, chỉ cần anh tìm cơ hội tác động thêm.

Phong mải suy nghĩ mà không nhận thấy một cô giúp việc đi qua đã đứng lại cạnh anh một lúc lâu.

- Quản lí ...

Cô gái rụt rè lên tiếng. Lúc này Phong mới ngoảnh lại nhìn. Là cô giúp việc đã làm vỡ bình nước trong phòng anh.

- Tôi chỉ muốn cảm ơn. – Cô gái vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng Phong.

- Không cần – Phong đáp lạnh, rồi lại tiếp tục nhìn ra hướng mặt trời sắp mất dạng.

- Vậy quản lí có thể nhận thứ này không... là bánh tự tôi làm...

Hầu hết các cô gái đều một lần trong đời tin vào tình yêu sét đánh, và một lần vì tình yêu mà liều lĩnh bất chấp tất cả. Phong không còn cảm thấy giận dữ với những cô gái cố gắng tiếp cận mình như hồi thiếu niên nữa, ngược lại còn thấy đáng thương.

Anh quay lại, nói với cô gái, chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng có sự đe dọa:

- Cô còn muốn sống không?

Cả anh hay cô gái kia đều hiểu lời ấy ám chỉ đến ai. Cô giúp việc cúi đầu, hốt hoảng:

- Xin đừng nói với tiểu thư!

- Đi đi.

Cô gái đã đi khuất, nhắc tới Janda khiến cô còn run lên hãi sợ. Lại một cô gái xuất hiện, cứ như cô luôn biết Phong đang ở đâu. Nhưng trong tất cả cô gái phiền phức ở biệt thự này, Phong thấy Len là dễ chịu nhất.

- Chú khó ưa vừa vừa chút. Cứ nhận cho cô nàng vui là được rồi.

Một tay đút túi, một tay cầm hộp sữa tươi tu, Len đã đứng ngay cạnh Phong.

- À, không ổn. “Con quỉ” sẽ không tha cho cô ta – Len ngửa cổ tu một hơi sữa nữa– Hình như chú cũng thích sữa? Trong tủ lạnh nhanh hết vậy??

Ra đây là lí do sữa tươi của Phong hết nhanh một cách bí ẩn, Len vẫn rất tự nhiên vào phòng anh lấy uống.

- Cô ta rất đẹp phải không? “Thiên thần” ấy? – Nhắc tới thiên thần, Len lập tức nhìn chằm chặp Phong – Khiến chú hứng thú như thế mà. Thấy cái gì chú cũng không quan tâm sất, lần này bị mê hoặc rồi chứ gì.

Lần đầu tiên từ khi vào Vilas Glass, Phong khẽ cười. Con bé đứng bên làm anh nghĩ đến con gái anh, anh cũng đang nhớ Thiên và Vy quá đỗi.

Trước khi bỏ đi, Phong đặt nhẹ tay lên đầu Len, nói nhỏ đủ cho con bé nghe:

- Cảm ơn. Làm bạn với nhóc cũng không tệ.



Len bất động mất vài giây, mắt không chớp. Nghe tim mình vừa lạc mất vài nhịp...

Ở một đoạn rẽ của hành lang, Davinci và Băng đã đứng đó nãy giờ, không nghe được cuộc nói chuyện của Phong với hai cô gái, nhưng đã nhìn thấy toàn bộ.

- Em thấy chứ, Angel. Hắn là kẻ luôn cố tình thu hút các cô gái trẻ. Hắn còn đang quyến rũ cả em gái anh, Janda. Anh lại không thấy hắn có gì để các cô gái mê như vậy, một kẻ xảo quyệt.

Sau lúc gặp Phong trong căn phòng tối, Băng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn đến vấn đề của bản thân. Khi tỉnh dậy, cô bất lực vì đầu óc trống rỗng, cô không thể nhớ ra cô là ai, trước đây đã xảy ra những chuyện gì. Nhưng Davinci đã xuất hiện, chăm sóc cô, cho cô cuộc sống đầy đủ. Cô không tin vào những lời Davinci kể, cô chỉ tin những gì cô tự nhớ lại được, hoặc nhìn thấy được, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra điều gì. Cô đã định bỏ mặc quá khứ. Nhưng giờ khi gặp Phong, cô đã cảm thấy cần phải tìm lại kí ức. Nếu Phong đúng, thì kí ức ấy là những điều quí giá không thể đánh rơi.

- Tôi gặp tai nạn như thế nào?

Davinci hơi sững người, vì đây là lần đầu tiên Băng trực tiếp hỏi về quá khứ của cô. Trước giờ hắn kể, cô hoàn toàn không quan tâm.

- Tay quản lí, hắn đuổi theo em định cướp em trước lễ cưới. Em đã bị ngã và va đập vào đá. Anh xin lỗi. Anh muốn em nhớ lại, nhưng lại không muốn em nhớ về kí ức đau lòng đó.

Băng yên lặng, một lát, cô lại cất lời. Giọng nói cao và lạnh:

- Đầu tôi không có vết thương nào cả.

Davinci lần nữa sững sờ. Hắn đã nghĩ có thể dễ dàng vẽ một câu chuyện lừa gạt người đã mất trí. Hắn không biết bộ não của vợ Lâm Chấn Phong cũng không hề tầm thường.

- Là anh đã mời những bác sĩ giỏi nhất để em hồi phục nhanh nhất.

Phong bắt đầu công việc “bán chất xám” cho Davinci. Hai công việc đầu tiên trong bản kế hoạch Phong phải hoàn thành là bảo mật tốt nhất hệ thống an ninh cho tập đoàn Uyam của Davinci, và chế tạo thuốc triệt để chống phát cơn bệnh tâm thần. Với việc thứ hai, Phong đoán là thuốc ấy dành cho Janda, hoặc có khi còn cho Davinci nữa. Hai anh em này đều có vấn đề về thần kinh.

Trong hợp đồng, Phong phải làm việc ít nhất 10 tiếng/ ngày, trong một khu vực kín biệt lập, có đầy đủ thiết bị cần thiết, và dưới sự dám sát chặt chẽ của một hàng vệ sĩ và một hàng chuyên gia về các lĩnh vực liên quan. Thật nực cười khi Davinci lại để một loạt các chuyên gia công nghệ thông tin canh chừng, dám sát sự làm việc của một hacker. Hắn luôn lo sợ Phong sẽ tìm cách trả thù.

Vấn đề làm việc căng thẳng trong thời gian dài liên tiếp Phong đã quá quen, chỉ có điều làm việc giúp sức cho kẻ thù thì chưa. Nhưng anh cần phải thực hiện, ít nhất đến ngày Băng hồi phục trí nhớ.

Khi đi qua căn phòng anh đã kéo Băng vào và bịt miệng cô, anh bất giác đứng lại. Có phải vì anh đã mong chờ quá mức không, hay chính là sự giao cảm của hai con người? Một bàn tay vươn ra từ khe mở của cánh cửa, tóm lấy tay Phong, kéo anh vào.

Lập tức Phong nhận ra nhiệt độ quen thuộc khi tiếp xúc với làn da kia, là Băng. Băng đã suy nghĩ rất lâu mới tìm cách gặp lại Phong như thế này, không hiểu sao cô vẫn thấy là Phong đáng tin hơn Davinci.

Lại trong bóng tối, hai con người đứng dối diện gần sát nhau, đôi mắt hướng thẳng vào nhau.

- Davinci luôn muốn tôi lấy lại trí nhớ. – Băng đã lên tiếng trước. Cô luôn cảm thấy muốn nghe trực tiếp câu trả lời từ người đàn ông này, rằng có phải anh là kẻ gϊếŧ người hay không. Thực ra là Băng không chịu thừa nhận, rằng cô muốn nghe lại giọng nói của Phong, giọng nói khiến cô day dứt khi nhớ về.

- Hắn giả tạo thôi. Chính hắn khiến em mất trí.

Băng lùi lại một bước, cô rối loạn, cô phải tin ai khi cô tuyệt vọng vì không thể nhớ ra bất kì điều gì, mà hai kẻ đàn ông lại liên tiếp nói cô nghe những điều trái ngược.

- Ai là kẻ giả tạo mới được... – Hai tay Băng ôm lấy khuôn đầu – Hai người cùng là kẻ giả tạo hay sao!

Phong tiến tới một bước, tay anh giữ lấy hai vai Băng, anh biết cô đang khó chịu đến thế nào.

- Đừng cố sức, em sẽ nhớ ra.

- Làm sao để tôi nhớ ra?? – Băng lại nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Và cô nhận được câu trả lời rất nhanh:

- Thử lại những cảm giác ấn tượng nhất em đã trải qua!

Dứt lời, Phong đẩy Băng vào tường kính, lực đẩy mạnh nên anh đã dùng một bàn tay đỡ lấy phía sau đầu cô, để nó không đau khi tiếp xúc với kính. Anh cúi xuống, chỉ một tích tắc, môi anh đã chạm môi cô.

Một sự mềm mại tan chảy khi hai làn môi hòa quyện. Với Phong đây là sự thèm khát, nhung nhớ mãnh liệt, nhưng anh phải kiềm chế rất nhiều vì sợ Băng khó chịu. Còn với Băng, đây thực sự là cảm giác mềm ướt lạ lẫm, lại cũng thân quen. Đầu óc cô đã trống rỗng lại càng trống rỗng hơn, không cách nào phản kháng lại sự nhẹ nhàng nhưng đầy giày vò của người đàn ông này. Rốt cuộc, cô chọn cách nhắm mắt lại, và cảm nhận nhiều hơn. Phong đã nói cứ đừng tin gì cả, hãy tin vào sự cảm nhận của trái tim.

Bàn tay dịu dàng của người đàn ông này, hơi thở ấm áp dồn dập, khuôn ngực rộng an toàn của người đàn ông này đang tiếp xúc với cô. Và một giọng nói trầm ổn tin cậy vang lên, lần nữa ghi sâu vào tâm trí cô một điều:

- Em là Dương Hải Băng, là vợ tôi!

7h tối.

- Anh đừng làm việc quá sức nhé, em không vui đâu – Janda âu yếm ôm chặt tay Phong đến phòng ăn. Vừa đi làm về cô đã ăn mặc, trang điểm thật đẹp, rồi đến phòng Phong chờ để cùng anh đi ăn tối.

- Em cứ cảm thấy mình như một người vợ đi làm lại rất mong ngóng giờ về để gặp chồng vậy. Rất ngoan đúng không!

Tên vệ sĩ mở cửa để tiểu thư và quản lí bước vào phòng ăn. Phía trong Davinci và Angel đã có mặt từ trước.

- Janda, không phải em đã có ý định lấy quản lí luôn rồi đấy chứ?

Hàng giúp việc phía bên trái cúi đầu chào, Janda liếc nhìn qua, nhếch miệng cười. Rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tao nhã, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh trai:

- Còn anh không phải muốn em ế luôn đấy chứ? – Janda nhìn về phía “thiên thần” của anh trai, một thoáng không vui – Sao dạo này lại hay có hứng mang vợ sắp cưới ra ngoài vậy?

Davinci bật cười lớn:

- Haha, em gái anh mà gả, kẻ nào dám không lấy. Tại sao có thể nói là ế. – Davinci đặt tay lên tóc Băng, vuốt âu yếm – Anh muốn cô ấy được thoải mái hơn. Một thiên thần lại chỉ để mình anh nhìn, thật là ích kỉ.

Davinci liếc lên nhìn Phong, hắn luôn muốn thấy biểu hiện thất vọng của anh. Nhưng Phong vẫn lạnh lùng, như bỏ ngoài tai lời hắn.

- Kìa, quản lí, cậu không định ngồi dùng bữa cùng hay sao. Để em gái tôi chờ đợi nữa à?

Phong vẫn nhìn Băng, bấy giờ mới kéo ghế ngồi. Anh ngồi đối diện “thiên thần”. Và Janda hoàn toàn không vui khi thấy anh không chú tâm vào bữa ăn, mà chỉ một mực chú mục vào Băng.

- Anh ăn không ngon miệng sao? – Janda hỏi, nhưng Phong dường như không nghe. Trong mắt anh chỉ có vợ anh đang ở phía đối diện.

- Angel, em không chịu ăn làm rất nhiều kẻ lo lắng đấy – Giọng Davinci đầy mỉa mai. Băng nãy giờ vẫn chưa ăn hết bát soup nhỏ tráng miệng.

Davinci đẩy bát soup ra và kéo lại một đĩa tôm hùm lớn.

- Không thích thì bỏ đi. Anh gỡ tôm hùm cho em.

- Đừng! – Bỗng, Phong nói giật giọng, như giận dữ - Cô ấy dị ứng hải sản!

Một câu nói của Phong làm cả căn phòng nín lặng. Janda thì hẫng người. Còn Davinci thì trừng trừng con mắt nhìn anh.

Phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy, Băng cất lời:

- Không thích tôm hùm

Dù mất trí nhớ, Băng vẫn có cảm giác rằng cơ thể mình không thể tiếp nhận đồ hải sản, đúng như Phong nói.

- Anh quên mất điều đó. Em giờ muốn ăn gì? – Davinci nhanh chóng chữa cháy, hắn muốn sai người đánh chết Phong ngay lúc này.

- Không muốn – Băng đáp, cô thật sự không thấy ăn gì ngon cả. Cô đến phòng ăn vì muốn nhìn thấy Phong, hơn là muốn ăn.

- Em không thể lười biếng như thế mãi... – Davinci lại tiếp tục những lời ngọt ngào dỗ dành. Nhưng câu nói của Phong lại chặn họng hắn, khiến hắn lần nữa như bị giáng búa tạ vào đầu.

- Muốn cô ấy ăn ngon, dùng đèn vàng trong phòng và cắm Lavender trên bàn. Đừng cố dỗ, hãy để cô ấy chọn thực đơn trước bữa ăn.

Mọi con mắt trong phòng, từ giúp việc, vệ sĩ, đến Janda và Davinci đều câm nín nhìn chằm chặp vào Phong. Có sự tò mò, có sự khó chịu, có sự ghen tuông căm phẫn. Còn Phong thì vẫn chỉ nhìn vào Băng, anh đã nói bằng giọng nhẹ nhàng như từng nói với cô. Băng cũng đang nhìn anh, không thể hiểu bản thân đang nghĩ gì.

- Á...áaa....

Bỗng, một giọng hét hoảng sợ vang lên, phá tan bầu không khí yên ắng ngột ngạt. Cô giúp việc ngã ngửa ra sau, đôi mắt trợn trừng, ngón tay cứ chỉ chỉ vào bàn ăn lớn.

- Có chuyện gì vậy?? – Quản lí người làm đã lập tức chạy đến, mọi người trong phòng vẫn còn ngạc nhiên chưa hiểu điều gì.

Tay cô giúp việc vẫn chỉ chỉ về phía bàn ăn, chiếc bàn lớn được trải khăn phủ xuống kín chân bàn. Thêm vài tiếng hét sợ hãi nữa của các giúp việc nữ. Hầu hết mọi người đã nhận ra ... dưới chân bàn ăn, một dòng máu đỏ thẫm đang chảy ra từ phía trong vạt khăn phủ. Và cạnh vệt máu, một bàn tay người trắng bệch lòi ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »