Phòng của Chấn Phong.
Janda đi đi lại lại, lo lắng, hoảng sợ, hai bàn tay đan vào nhau thi thoảng lại run lên.
- Tiểu thư, cô đi nhiều như vậy cũng không giúp được gì! – Vị bác sĩ nhắc Janda, rồi lại tiếp tục trở lại công việc, xử lí vết thương cho người bệnh – một người bệnh bị những vết thương kì dị: những vật nhọn dày, sát nhau cắm vào da thịt, như những hàm răng, răng của quái vật.
- Anh ấy thế nào? Sẽ cứu được đúng không? Đúng không?
- Anh ta mất máu quá nhiều, cũng may sơ cứu kịp. – Là bác sĩ riêng của biệt thự đã nhiều năm, vị bác sĩ biết không nên hỏi lí do người bệnh bị thương.
- Vậy tại sao anh ấy chưa tỉnh lại???
- Tiểu thư, anh ta bị thương nhiều chỗ, quá nặng, có lẽ sẽ mê man lâu. Tôi cũng không chắc khi nào sẽ tỉnh, tùy vào thể lực anh ta.
Nhìn mặt Phong tái nhợt, đẫm mồ hôi, lại nhìn bao nhiêu máu thấm ra bông gạc, Janda liên tục thở ngắt quãng, run rẩy, bàn tay miết vào nhau.
- Vết thương của anh ấy thì sao? Bao giờ sẽ hồi phục?
- Tôi đã băng bó lại cẩn thận, những vết thương thế này có thể mất vài tuần. Ngày nào tôi cũng sẽ đến kiểm tra, thay băng, để chắc chắn không nhiễm trùng. Anh ta thực sự rất phi thường, nếu là kẻ khác có lẽ đã mất mạng.
Vị bác sĩ cởi bao tay y tế, dọn lại đồ cấp cứu, rồi dặn thêm:
- Bây giờ đang truyền máu, máu AB- trong ngân hàng máu thực sự rất khan hiếm, tôi đã cố hết sức để huy động rồi. Nếu tỉnh lại hãy để anh ta nghỉ ngơi, ăn uống đủ chất. Tôi sẽ kê đơn thuốc và thực đơn dinh dưỡng cho anh ta.
Vị bác sĩ rời khỏi phòng, đi theo một tay vệ sĩ. Ra đến cửa, lại thêm một cô gái chờ phía ngoài, sắc mặt cũng vô cùng bất an.
- Chú ấy không sao phải không? – Len lập tức hỏi khi thấy bác sĩ bước ra.
- Không sao rồi, tiểu thư. Nhưng nếu muốn biết, tốt nhất tiểu thư tự vào thăm.
Vị bác sĩ cúi đầu, rồi rời đi.
Len không muốn chạm mặt Janda, chỉ còn cách đứng ngoài, lo lắng không yên.
- Anh bị điên rồi sao? Sao có thể vì cô ta mà lao vào nguy hiểm như vậy??
Janda nắm lấy một bàn tay Phong, đôi mắt ngấn nước. Mới hôm qua còn là kẻ đàn ông cao lớn đáng sợ suýt nữa bóp chết cô, bây giờ thì trở thành một người bệnh mê man, khắp người toàn thương tích.
- Mình cô ta chết được rồi, tại sao còn hại thêm anh thành ra như vậy? Bị lũ quái vật đó tấn công thì làm sao còn là người được nữa... – Nước mắt Janda rơi lã chã, cô thật sự đã vô cùng sợ hãi, hoảng loạn khi Phong lao xuống nước. Nhưng cô ta không hề nghĩ do lỗi của mình.
- Chính là cô ta! Chính vì cô ta mà anh bị thương thế này! Kẻ điên đó! Em sẽ lập tức đi hỏi tội cô ta!
Janda nhanh chóng ra khỏi phòng, với ý định “tìm Angel trả thù cho Phong”. Nhân cơ hội, Len đã vào phòng nhìn Phong.
Con bé bịt lấy miệng khi trực tiếp thấy Phong bây giờ, con bé thấy ân hận vì đã nói Phong biết Janda dẫn Băng tới Linking.
- Chú không mau tỉnh lại, tôi sẽ không tha cho chú đâu!
Davinci tự nhiên hết sức “biết ơn” Phong, vì có chuyện vừa rồi mà Băng có thiện cảm hơn với hắn, chắc sẽ còn tin tưởng hắn hơn. Cô vừa chịu ăn một bát cháo nóng, rồi ngủ thϊếp đi vì mệt.
Nhìn ra ngoài cửa, Davinci thấy Janda vừa đến, đang chờ ở ngoài. Nhớ ra chuyện quan trọng, hắn lập tức lao ra cửa.
- Cô ta đâu! Thiên thần của anh đâu!! Em phải bắt cô ta đền mạng cho Chấn Phong!!
Chat!
Có lẽ Janda không bao giờ nghĩ được, có ngày cô bị anh trai vung tay tát một cái mạnh đến vậy. Cô vẫn còn sững sờ, thì Davinci đã giận dữ quát:
- Em bị mất trí rồi hả?? Ai cho phép em đυ.ng tới Angel???
Janda càng không nghĩ được, anh trai cô lại đánh cô vì một ả đàn bà!!!
- Người mất trí là anh! – Janda tóm lấy áo Davinci giật mạnh – Anh đánh em vì cô ta? Anh lại dám đánh em vì cô ta???
Davinci càng tức giận hơn, gạt mạnh tay em gái ra. Tay hắn chỉ thẳng vào mặt Janda:
- Anh nói em biết, hôm nay em gặp may vì Angel không xảy ra chuyện gì. Nếu em còn dám đυ.ng tới cô ấy, dù một sợi tóc nhỏ, anh sẽ không nương tay với em đâu!! Đừng nghĩ anh không dám làm gì em!!!
Nói xong, Davinci vẫn chưa hết tức giận, đi vào phòng, đóng mạnh cửa. Ngay khi biết Janda dẫn Angel tới phòng Linking, Davinci đã đoán ngay được ý định của em gái. Không ai hơn 2 anh em họ biết rõ về hệ thống an ninh của Vilas. Ở Linking, nếu dùng dấu vân tay để mở cửa thì sau 15s, mọi ô kính đều biến thành màu xanh. Nếu dùng thẻ xanh, thì bể bơi ấy trở thành nơi nguy hiểm nhất trong căn biệt thự!
Vì mỗi lần đi cùng Davinci qua bể nước đó, nó luôn ở chế độ an toàn, nên Băng đã tự tin bước qua, mà không biết bị Janda hại.
Janda vẫn đứng bất động, máu trong người như nhảy vọt lên. Tại sao lại có thể như thế, hai người đàn ông quan trọng với cô nhất lại nổi điên với cô, quát tháo giận dữ với cô vì một người phụ nữ. Lâm Chấn Phong còn hiểu được, còn Davinci, cô thấy anh trai mình đã điên nặng vì tình rồi!
Janda vì tức tối đã không quay lại phòng Phong nữa
Len ngồi dưới sàn, cạnh giường Phong, trông chừng “anh chú” cả đêm. Đến sáng vì mệt đã gật gù ngủ quên.
Nhiều sức nặng và nỗi đau đớn đè lên tâm trí Phong trong cơn mê, nhưng hình ảnh Băng hiện ra, sắp ngạt thở dưới làn nước khiến anh giật mình bừng tỉnh. Đôi mắt đen sẫm mở ra, cánh tay hơi cựa vì thấy vướng, anh đang được truyền dịch.
- Chú tỉnh rồi à? – Len cũng giật mình thức giấc, thấy Phong đã tỉnh lại liền bật người dậy – Chú thấy thế nào?
- Tôi bất tỉnh lâu chưa??
- Mới một đêm mà...
Len vừa trả lời xong, đã thấy Phong gượng người ngồi dậy. Anh giật phắt kim truyền ra, rồi xuống giường.
- Ơ, chú điên rồi à? Bị thương nặng vậy còn đi đâu??
Phong mặc kệ lời Len, vẫn cố gắng bước đi, dù vết thương ở chân, hông và vai của anh gây đau đớn. Len “à” một tiếng, rồi nói rất nhanh:
- Angel không sao cả, không bị thương. Giờ này chắc còn ngủ, chú không phải lo nữa đâu!
Vết thương nặng cũng làm Phong khó khăn đi tiếp, anh quay lại, bây giờ mới chịu mở miệng hỏi Len:
- Nhóc cái gì cũng biết à?
- Không, tôi không biết tại sao chú điên đến vậy. Bị thương thế này vẫn còn sống được!
Phong cười nhẹ, vừa rồi anh còn quên bản thân đã bị tấn công đến bị thương nặng, chỉ muốn ngay lập tức biết Băng có an toàn không, có ổn không, đã tỉnh lại chưa.
Chợt, cửa phòng anh mở ra, Janda bước vào. Trời chưa sáng nhưng Janda chợt tỉnh và nhớ đến Phong, liền đến phòng anh tức thì.
- Len?? – Janda ngạc nhiên khi thấy con bé trong phòng Phong.
- Chú phải chịu trận rồi, tôi ra ngoài trước! – Len nói với Phong, mà hoàn toàn không để ý tới kẻ đáng ghét là Janda. Rồi con bé ra khỏi phòng, như thể không chịu được ở chung 1 phòng với “con quỉ”.
- Anh tỉnh lại rồi sao? – Janda cũng tức khắc quên đi sự có mặt vừa rồi của Len, vì cô ta vui mừng nhận ra Phong đã tỉnh lại,
- Anh đau không? Ôi chắc chắn vết thương thế kia rất đau rồi. Anh phải nằm xuống truyền dịch, chưa được phép đi lại đâu. Bác sĩ dặn...
Janda đứng trước Phong, lảm nhảm một hồi mà không biết đôi mắt Phong đã sa sầm xuống. Bàn tay anh xiết chặt, nghe các khớp kêu răng rắc. Cô ta chưa nói hết lời thì đột nhiên, đôi mắt trợn tròn lên.... khi cả bàn tay Phong tóm lấy chiếc cổ cao của cô ta, xiết bằng lực rất mạnh. Cơ thể Phong gần như run lên vì giận dữ, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két như không thể chịu đựng thêm. Và từ các kẽ răng, từng tiếng một phát ra đáng sợ, đáng khϊếp hãi:
- Tôi cảnh cáo lần đầu, và lần cuối!! Còn làm hại cô ấy, tôi sẽ lột da cô và chặt cô ra từng đốt !!!
Bị Davinci đe dọa, Janda thấy giận dữ và muốn gϊếŧ Angel trả thù. Nhưng bị Lâm Chấn Phong đe dọa, Janda thấy run rẩy, ớn lạnh từng đốt sống lưng. Cô ta đang ngạt thở mà vẫn không thể thôi nhìn vào đôi mắt Phong, đôi mắt tỏa ra các vệt u tốt như chiếu đến từ nơi địa ngục đầy nguyền rủa nào. Từng chữ của Phong khiến toàn thân Janda run lên hãi sợ.
Phong thả tay ra, đột ngột như lúc bóp lấy cổ Janda, anh đẩy mạnh cô ta ra xa mình, như thứ gì ghê tởm lắm. Janda gập người ho sặc sụa. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ cô ta thấy sợ hãi 1 người đến vậy.
- Tại... tại sao anh... đối xử với em như vậy...
Cô ta rên lên từng tiếng như con nai nhỏ bị dọa dẫm đến tái xanh vì sợ. Nhưng nhìn lại Phong, cô ta lập tức thay đổi thái độ. Quá giận dữ, và dùng sức bóp sắp chết Janda, những vết thương trên người Phong lại túa máu ra, đỏ thẫm cả vai, hông áo.
- Anh.. anh ... máu anh chảy... – Janda quên sợ, chạy lại giữ lấy tay Phong.
Nhưng cô ta vừa chạm vào anh, giọng anh lại rít lên, những đường gân trên cổ họng nổi rõ:
- Cút!... Cút!!
Janda nhìn anh, vừa có sự căm ghét, vừa có sự thương xót. Cô ta quay người, chạy ra khỏi phòng.
Một lát, lại thấy Len đứng ở ngay cửa:
- Lần đầu thấy chú đáng sợ như thế, dọa chết cô ta rồi!
Nhưng Len vừa thấy vết thương đang bật máu của Phong, lập tức hốt hoảng lao tới:
- Chú! Chú chảy máu lại rồi, nhiều máu quá!!
Phong biết Janda là kẻ đã hãm hại cô giúp việc, là kẻ luôn giả vờ đoan trang, nhưng anh không quan tâm. Chỉ khi cô ta đυ.ng vào vợ anh, anh mới phát điên lên như vậy. Chỉ hận là chưa thể gϊếŧ cô ta ngay.
- Tôi tự làm được rồi.
- Chú im lặng dùm đi, bị thương thế này còn ra vẻ gì nữa.
Len dùng hộp cấp cứu để băng lại vết thương cho Phong. Khi tận mắt nhìn rất nhiều vết răng sâu hoắm cắm vào da thịt “anh chú” này, con bé mới thực sự xót xa, sắp khóc đến nơi.
- Khóc à? – Phong thấy Len vẫn còn như một đứa trẻ, anh lại nhớ con gái anh. Có lẽ Vy đang rất lo cho anh. Vy cũng như Len, hay nói bằng giọng ngang ngược, tranh luận, nhưng thực ra rất tình cảm và thương yêu gia đình. Vy luôn bảo phải bênh ba vì trong nhà ba bị bắt nạt nhiều nhất.
- Chú đùa à? Tôi bị cay mắt thôi. Ai khóc vì chú.
- Có ai bảo nhóc khóc vì ai đâu.
- Chú tự nhiên quan tâm tôi gì vậy? Tôi còn không ngờ là kẻ vô tình như chú cũng mê đắm “thiên thần” đấy.
Len nhìn Phong, hết sức tò mò:
- Là vì đẹp quá à? Đàn ông có thể điên vì phụ nữ đẹp đúng không? Cô ta đẹp quá đúng không?
Len không ngờ Phong lại nhìn thẳng vào mình, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc:
- Là vợ tôi!
Bị thương nặng, ở nguyên một chỗ, lại có thời gian cho Phong suy nghĩ về những bí mật trong hệ thống an ninh của Vilas. Thực ra việc Janda hại Băng, rồi Phong nhảy xuống bể nước cứu cô cũng có ích. Phong đã biết được ở Vilas, Davinci đang bí mật nuôi loài “cá răng cưa”. Trước đây Phong từng đọc qua sách y học về những loài quái vật là hiểm họa, đồng thời cũng là những “cơ hội” lớn trong ngành y học tiên tiến, trong đó có loài cá răng cưa. Nhưng Phong đã không tìm hiểu chuyên sâu hơn về chúng. Có lẽ Davinci đang suy tính một âm mưu nào đó khi xây dựng cả một khu vực nguy hiểm để nuôi giống quái vật này- quái vật ăn thịt sống.
Một điều nữa, bể bơi trong phòng Linking sâu một cách bất thường, như Phong ước tính khi lặn xuống, phải sâu đến 8-9m. Nếu ở bên ngoài, một bể bơi sâu 8m không lạ, nhưng đây là bể bơi trên tầng 4 của một căn biệt thự. Mà trần của mỗi tầng chỉ cao cùng lắm đến 6m. Có gì đó không khớp?
Phong đang ngồi dựa vào đầu giường, lại định giật kim truyền ra và tự mình đi xác thực lại những đoán định vừa hiện lên trong đầu. Nhưng đúng lúc Len bước vào, bê theo một khay đồ ăn:
- Ơ, chú lại định trốn đi đâu?
Rốt cuộc Phong đã phải chịu ở lại phòng ăn trưa. Len biết “anh chú” sẽ không ăn đồ ăn Janda đem tới nên đã chu đáo mang tới đồ ăn cùng sữa nóng. Ở khu biệt thự Lâm Chấn trước đây, Phong hoàn toàn cô độc, hoàn toàn không giao tiếp với ai cho đến khi gặp Băng. Giờ ở Vilas, có một người bạn như Len cũng không tệ.
- Nhóc không đi học à? – Phong hỏi Len, lần đầu tiên anh hỏi chuyện riêng của con bé. Trước là toàn tự Len kể, Phong không nghe cũng cứ kể.
- Tôi đi học làm gì? Hộ khẩu không có tên bố mẹ, địa chỉ cũng phải khai man. Không có tương lai gì sất.
Đúng như Phong đoán, con bé này có một quá khứ đau lòng. Nhưng anh cũng không muốn biết nhiều hơn. Khi anh rời khỏi đây, cũng không thể giữ mối quan hệ với con bé nữa.
- Chú này, nếu chú cứu được vợ ra khỏi đây, thì không quay lại nữa đúng không?
Phong không đáp, miệng chỉ hơi có nét cười.
- Haiza, nhưng khó khăn đây. Davinci có vẻ đề phòng chú từng li. Đến cả phòng này cũng có camera nữa.
Phong biết trong phòng anh camera đặt ở đâu, nhưng phải lờ đi. Anh không thể rút dây động rừng.
- Ở biệt thự này chú biết nơi nào an toàn nhất không? Là phòng tôi đấy, không camera hành lang, không camera trong phòng, và chỉ một tấm thẻ xanh duy nhất tôi giữ là vào được phòng mà thôi. Dù tôi quậy phá thế nào Davinci hay Janda cũng đều không đυ.ng vào tôi đâu!
Những ngày Phong hồi phục vết thương, ngày nào Janda cũng cho vệ sĩ đem đến thức ăn dinh dưỡng do bác sĩ khuyên. Dĩ nhiên Phong không đυ.ng tới. Len càng thường xuyên tới phòng anh hơn, mang đồ ăn đến, xem bác sĩ thay băng, trông chừng Phong uống đủ thuốc. Những vết thương lành miệng và hồi phục khá nhanh.
Buổi sáng, như thói quen, Len lại mở cửa vào phòng Phong. Con bé rất vui vẻ khi được chăm sóc lúc “anh chú khó ưa” này bệnh. Đôi lúc bắt ép “anh chú” uống thuốc, Len còn thấy anh rất trẻ con.
- Chú.. – Len toan gọi, nhưng lại không thấy Phong trong phòng, phòng tắm cũng trống không.
- Còn chưa được tháo băng, chú ta lại trốn đâu rồi!
Phong ở trong thang máy, ấn số đi từ tầng 2 lên tầng 5. Anh đã cố dưỡng thương trong phòng thêm vài ngày cho đến khi đi lại dễ dàng, phần vì con bé Len bắt ép, canh chừng; nếu không anh đã làm chuyện này sớm hơn: xác nhận điều anh đã nghi ngờ.
Đến tầng 5, anh lại ấn số cho thang máy đi xuống tầng 2. Phong huy động mọi giác quan nhạy bén để ghi vào não bộ sự chuyển động của thang máy mỗi khi di chuyển qua 1 tầng.
Thang máy mở cửa ở tầng 2. Phong ấn số để đi lên tầng 3, cửa mở, lại ấn số tiếp tục đi lên tầng 4. Đến đây, Phong quyết định bước ra. Điều anh nghi ngờ đã được xác nhận.
Tại sao lại có bể bơi sâu hơn 8m trên tầng 4, khi mà trần của mỗi tầng chỉ cao đến 6m, và ở tầng 3 thì không có dấu hiệu của một khu vực bể bơi chứa nước nào? Tại sao căn biệt thự xây kính từ phía ngoài lại trơn nhẵn một màu xanh thẫm của kính, không hề có dấu hiệu của sự phân tầng, phân phòng? Và tại sao, thang máy đi từ tầng 3 lên tầng 4 lại chậm hơn một giây so với đi qua các tầng khác?
Chính là bởi giữa tầng 3 và tầng 4 của Vilas Glass còn thiết kế một tầng trung gian bí mật, đi bằng thang máy thường không thể vào được. Tầng trung gian ấy ẩn chứa bí mật gì, và bằng cách nào để xâm nhập vào đó, là điều Phong cần tìm ra!
Hành lang tầng 4 khá vắng. Phong bỗng dừng lại ở một lối rẽ, vì nghe tiếng nói chuyện:
- Thiếu gia Davinci chuyển lời hãy nghỉ ngơi thêm, khoảng thời gian phía trước đang chờ ngài chắc hẳn rất căng thẳng và lao lực!
- Chuyển lại lời rằng tôi cảm ơn. Nhưng tôi có thể gặp trực tiếp thiếu gia...
- Tốt hơn là trước mắt ngài không nên liên lạc gì lại, có gì tôi sẽ gửi mail trực tiếp đến. Quyền lợi của ngài vẫn như thỏa thuận trước, không sai nửa lời.
Phong cẩn trọng quan sát hai kẻ vest đen đang đi về hướng xa vị trí anh hơn. Một kẻ là quản lí của Davinci, kẻ khác Phong chưa xác định ra. Nhưng những lời lẽ của hai kẻ đều rất dè chừng, như cố gắng che giấu một bí mật phi pháp nào đó. Davinci đang âm mưu điều gì?
- Giờ chú lại còn hứng thú tới chính trị nữa??
Đã quá quen với những cách xuất hiện bất thình lình của Len, Phong hoàn toàn không bất ngờ. Anh quay lại, thấy con bé cũng đang cố ngó ngó ra nhìn theo lưng áo hai kẻ mặc vest.
- Chính trị? – Phong vẫn chưa thực sự hiểu lời Len nói
- Đúng rồi. Lại đừng nói chú không biết kẻ kia là ai đi. Quá quen thuộc trên tivi kênh chính trị quốc gia rồi, là thư kí của tổng thống đương nhiệm... Mà kể cũng lạ, dạo này Davinci lại nhúng tay vào cả chính trị ư?
Phong đã định không quan tâm những điều Davinci đang mưu tính, nhưng bây giờ anh lại nghĩ khác. Nếu nắm được thóp của kẻ thù, anh có thể đe dọa và điều khiển được hắn!
- Chú này – Len bỗng gắt lên, nhưng vẫn cố nhỏ tiếng – Chú lại chưa uống thuốc sau khi ăn đúng không !!
- Chú này – Len thích gọi Phong như thế, dù Phong không trả lời cũng kệ, và Len phải hỏi liên tiếp vài câu, Phong mới đáp lại một câu rất ngắn cũng kệ - IQ của chú chính xác là bao nhiêu? Tôi lúc đầu gặp còn nghĩ chú là kiểu “nam thần” ở ngoài, bị “con quỉ” nhắm trúng, đem về biệt thự cơ đấy.
Len cười phá lên, vẫn lẽo đẽo theo sau Phong.
- Nhưng mà sau khi đọc hợp đồng của chú với Davinci... – Len ngừng lại, nhoẻn miệng cười vì Phong bất chợt liếc ngang nhìn con bé, ánh mắt răn đe. Khi Phong lại nhìn thẳng, bước tiếp thì Len vẫn tiếp tục ồn ào:
- Bắt chú làm nhiều việc thế chắc chắn phải biết trước chú rất giỏi đúng không? Cỡ thiên tài? Còn làm những công việc ở những lĩnh vực không liên quan, chú tốt nghiệp bao nhiêu trường Đại học vậy? Có bằng tiến sĩ không?
Chợt, Len ngừng lại vì Phong đột ngột dừng chân, không đi tiếp.
Ở phía trước, Davinci và Angel đang đi tới, có lẽ mới dùng bữa sáng ở phòng ăn. Theo sau còn có vệ sĩ.
- Len? - Thay vì chọc tức, khıêυ khí©h Phong như bình thường, Davinci có vẻ quan tâm đến Len hơn.
Nhìn thấy Davinci, lập tức sắc mặt Len thay đổi, không còn vui vẻ ồn ào nữa:
- Tôi đi trước, mới sáng ra thật mất vui. – Thông báo xong với Phong, con bé đi thẳng, lướt qua Davinci.
Davinci hoàn toàn không có ý giữ, hay tỏ ra quan tâm thêm tới con bé, dù khi bất chợt bắt gặp, hắn đã có vẻ lo lắng.
- Em khỏe chưa? – Như mọi lần, Phong vẫn chỉ chú mục vào Băng. Davinci chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng cô vẫn có vẻ mệt mỏi, xanh xao.
Ý hỏi của Phong khiến Băng cảm thấy, Phong biết cô đã gặp tai nạn rơi xuống bể nước. Một điều chợt hiện trong tâm trí cô, lúc ở Linking, khi cô chuẩn bị rơi thì đã nghe tiếng gọi của ai đó: “Băng”. Chính là giọng nói này, giọng nói của tay quản lí. Giọng nói cô đã nghe ở đâu đó.
Nghĩ đến đây, như có luồng điện châm kích vào não bộ, Băng mất tự chủ, ngã về phía Davinci.
- Angel, em sao vậy??
Một tay Băng ôm lấy đầu, đôi mày chau lại. Cô cố tình hướng suy nghĩ đến thứ khác, một vùng biển xanh sóng lặng yên bình... Cô lập tức thoát khỏi cơn đau đột ngột.
Phong đã định lao đến, vì thấy Băng bất ổn, nhưng rất nhanh, cô đã đứng thẳng dậy.
- Em không sao chứ? Đau như thế nào? – Phong hỏi dồn dập, giọng lo lắng vô cùng. Davinci trừng mắt nhìn về phía anh.
Nhưng Phong, anh chưa kịp biết cơn đau của Băng do đâu, thì chính tim anh lại đau nhói lên. Khi Băng cất tiếng hỏi:
- Hắn là ai?
- Là quản lí mới của Janda, anh sẽ kể về hắn cho em nghe!