Biệt thự Vilas Glass.
Chiếc thẻ xanh cà qua hộp nhận dạng, một vệt sáng xanh hiện trên màn hình chữ nhật. Cửa phòng tự động mở. Phong không do dự, bước vào.
Là một căn phòng thiết kế giống hệt những phòng khác, tường, trần, sàn bằng kính. Và từ phía trong nhìn rõ được ra bên ngoài.
- Không rõ khối óc thiên tài của cậu có dự tính trước được sẽ gặp tôi? – Là Davinci Uyliam, với bộ vest lịch sự đã tháo khuy áo, phóng đãng, cùng một ly Whisky khói trên tay. Lưng hắn dựa vào mặt kính xanh. Tưởng chừng nếu kính vỡ, cả thân người hắn có thể văng ra khỏi khu biệt thự, và trở thành tai nạn thảm khốc. Nhưng không, hắn vẫn đứng đấy, ung dung như một ông chủ, với nụ cười nửa miệng trịch thượng.
- Vợ tôi ở đâu? – Ngược lại với Davinci, dĩ nhiên, Phong vẫn giữ thái độ lãnh đạm, và điều anh quan tâm chỉ duy nhất là vợ anh. Giọng anh nhả ra xen lẫn sự đe dọa trong từng con chữ.
- Ồ - Davinci bật cười đầy thích thú – Cũng có ngày tôi được tiếp chuyện thiên tài. Biết không, nhiều năm trước anh trai cậu đã hỏi tôi một câu tương tự thế này. Vợ cậu, tại sao lại hỏi đến tôi?
- Đừng dài dòng thêm. Màn kịch đã hạ rồi. Tôi thừa nhận đã vướng bẫy, và chấp nhận trả giá cho sai lầm ấy. Trả lại vợ tôi an toàn, tôi chấp nhận mọi điều kiện khác! – Phong nói rõ ràng và hướng thẳng vào vấn đề: mục đích của anh khi đứng đây.
Miệng Davinci thoát ra một điệu cười thích thú, hắn mãn nguyện với ý nghĩ đã khiến “thiên tài” hạ mình chịu thua. Lúc này, hắn mới tiến đến ngồi tại chiếc ghế sofa êm ái. Dáng vẻ thư thái, hắn lấy từ túi áo trong một vật, rồi nắm hờ trong lòng bàn tay.
- Được rồi, tôi không tiếp tục mèo vờn chuột với cậu. Muốn thẳng thắn với nhau, tốt thôi. Hãy nói tôi biết cảm giác ôm một người y hệt vợ mình là thế nào?
Máu chảy trong l*иg ngực Phong bỗng nóng sực lên, tim anh đập mạnh. Cảm giác dằn vặt, tự trách và đau đớn dội về. Anh đã khiến Băng rơi vào tình thế nguy hiểm bởi sai lầm của bản thân. Tại sao anh không phát hiện sự thật sớm hơn? Ngay lúc này, người anh muốn gϊếŧ chết nhất là chính anh.
- Cậu chắc có tự hỏi, tại sao lại có 1 người con gái trên đời giống y hệt “Thiên Thần” đến vậy? Giống mọi thứ, vẻ ngoài, giọng nói, thói quen... Có muốn biết hay không?
Bàn tay Davinci khẽ mở, nhìn vào ấy, hắn khẽ cười.
- Còn tôi rất tò mò tại sao cậu lại phát hiện người “fake” sớm như vậy. Ý định của tôi còn muốn cậu có thêm một đứa con với “vợ mới” hẵng hay, xem ra vẫn là tôi coi thường khả năng của “thiên tài”.
Mỗi lời Davinci đều chứa sự mỉa mai. Đáp lại, Phong vẫn giữ sự bình tĩnh. Dù trong lòng anh, ý muốn mạnh mẽ nhất là đâm dao vào họng kẻ trước mắt, giày xéo hắn để biết vợ anh ở đâu.
- Dù cô ta mang vẻ ngoài, giọng nói, biểu hiện, cả thói quen y hệt, thì ánh mắt và suy nghĩ cũng không thể thuật lại vợ tôi. Hơn hết, trên đời này, không ai mang dòng máu y hệt Băng – AB- chứa Angtronskalista.
- A... – Davinci bật lên một tiếng ra vẻ ngạc nhiên – Thì ra kế hoạch của tôi vẫn còn sơ hở. Tức là cậu đã không rung động với “vợ hờ” sao, một chút cũng không?
Phong không thể giữ bình tĩnh thêm nữa, khi phát hiện chân tướng sự thật, anh đã lập tức ra sân bay, đến đây, nhưng không phải để tâm sự với kẻ thù!
- Tôi hỏi lần thứ hai, vợ tôi đâu??!!!
Hai bàn tay xiết chặt, nổi lằn gân xanh. Phong đang ném ánh mắt trừng trừng lửa giận về phía Davinci. Tưởng chỉ thêm tích tắc nữa, anh có thể lao đến bóp cổ hắn. Nhưng Davinci đã lao đến trước, hắn dừng trước sát mặt Phong, giọng không còn châm biếm nữa, trở nên nghiêm túc và kẻ cả:
- Lâm Chấn Phong! Cậu nghĩ cậu đến đây tôi sẽ dễ dàng để cậu đưa “thiên thần” đi khỏi? Lí trí chút đi! Kế hoạch này tôi đã tốn bao công sức thời gian! Khiến 1 đứa con gái trở nên có ngoại hình giống hệt “thiên thần”, từng nét mặt, cử chỉ, giọng điệu, kể cả thói quen cũng y hệt. Tìm cách đánh lạc hướng, khiến cậu nghĩ rằng kẻ thù đang nhắm tới giao dịch chất xám với cậu, khiến cậu đẩy vợ đi xa, thoát khỏi mối nguy hiểm. Để tôi có cơ hội đánh tráo người dễ dàng. Thật may vì cậu con trai tuyệt vời không nhận ra bất thường! Tập đoàn “A”, cho đến án tội gϊếŧ người cậu nhận thay, đều trong kế hoạch. Chắc chỉ có bộ óc thiên tài của cậu mới khiến tôi tốn công cho 1 kế hoạch phức tạp như thế! Có đang dằn vặt vì bị dắt mũi không, “thiên tài”?
Phong như nuốt từng lời của Davinci, quả thật là 1 kế hoạch tốn sức!
- 49 ngày, à chắc cậu phải suy nghĩ xem tại sao là 49 ngày rồi? Đó là số ngày tôi vật vã trong trại điều trị tâm lí. Thực sự là khoảng thời gian khủng khϊếp khi tôi đánh mất “thiên thần”. Lâm Chấn Phong!! Chính cậu cướp người con gái đời tôi, khiến tôi không một ngày ăn ngon ngủ yên! Cậu hôm nay có quì lạy trước mặt tôi cũng đừng mong mang cô ấy đi!!
Người như Phong thừa hiểu những câu “Đây là tội bắt giữ người trái phép, là phạm pháp, tôi sẽ khởi kiện...” là vô nghĩa. Anh nhận ra kẻ đàn ông trước mặt cuồng si vợ anh tột cùng. Ít nhất hắn sẽ không làm hại Băng. Nhưng rõ ràng Davinci hoan nghênh Phong đến đây, nhà hắn, hắn còn có mục đích với anh! Giọng Phong trở lại bình tĩnh:
- Tôi muốn gặp vợ tôi. Điều kiện là gì?
- Đây là điều tôi muốn nghe! – Davinci lùi sau vài bước, lấy lại trạng thái bình ổn. Hắn khẽ gật đầu, tay quản lí từ cửa bước vào, đặt lên bàn kính một bì hồ sơ, và một tờ hợp đồng.
- Bán trí tuệ của cậu cho tôi. Đây là hợp đồng và bản kế hoạch sơ lược những việc cậu phải làm.
- Tôi sẽ chấp thuận hợp đồng, nhưng sau khi gặp vợ! – Phong nhả từng con chữ rõ ràng.
- Ồ, kiên quyết lắm. – Davinci đang nắm hờ bàn tay, chợt mở ra – Nhưng thiên tài à, “ngài” nên nhớ “ngài” đang đứng trong biệt thự của tôi, quyền quyết định thuộc về tôi. Gặp hay không, MÀY có thể làm chỉ sau khi hoàn thành hợp đồng!
- Và thêm nữa – Davinci tiếp tục – Đừng một câu vợ tôi, hai câu vợ tôi. Cô ấy đã được định ngày trở thành chủ nhân của biệt thự này!
Khẽ nhếch mép cười, Davinci mở lòng bàn tay, thả xuống nền kính một chiếc nhẫn vàng trắng đơn giản. Rồi tay hắn đưa lên, cố ý để Phong nhìn thấy... chiếc nhẫn đính hôn gắn kim cương đen trên ngón áp út.
- Chắc mày không muốn gặp lại cô ấy khi cô ấy đã được gọi là phu nhân Uyliam đâu!
Mọi dây thần kinh trong người Phong căng như trực đứt. Khi Davinci bước khỏi căn phòng, đôi mắt Phong nhìn trân trân xuống sàn kính, chiếc nhẫn vàng trắng ấy chính là nhẫn kết hôn đeo trên tay Băng!
Phong đã từng bán trí tuệ cho cha mình để mẹ anh, người luôn tàn nhẫn với anh được “sống”. Nhưng lúc này, khi phải bán trí tuệ lần nữa để gặp lại người phụ nữ anh yêu thương nhất, anh lại thấy bản thân vô dụng vô cùng! Chưa bao giờ anh muốn gϊếŧ chết chính mình như bây giờ.
Ra khỏi cửa, người đang đợi Phong từ nãy giờ là tiểu thư của căn biệt thự, Janda Uyliam. Một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt thanh tú của Janda:
- Anh. Anh không biết em đã mong chờ và phấn khích thế nào để được gặp anh ở đây đâu. Nhà em, cuối cùng thì anh cũng xuất hiện tại nhà của em!
Trái với sự hạnh phúc và vui thích của Janda, Phong hoàn toàn lạnh lùng, không đáp, mà chỉ toan bước tiếp. Nhưng Janda chặn anh lại, cô vẫn vô cùng sung sướиɠ:
- Anh còn nhớ giao kèo của ta chứ? Em đã quyết định đợi anh đến đây rồi mới nói điều kiện của em. Rằng em muốn anh trở thành quản lí của em, sống trong căn biệt thự này, và làm mọi điều anh muốn!
Dường như Janda phấn khích đến nỗi bỏ qua mọi sự tự chủ và tự tôn, chỉ cần nhìn thấy gương mặt hút hồn của Phong thì cô không thể kiềm chề được. Nhưng cô không ngờ Phong lại tạt cho cô một gáo nước lạnh tức thì, khiến cô ngừng cười.
- Giao kèo của tôi và cô đã hủy bỏ!
- Anh nói gì? Anh dám nuốt lời? – Janda cố gắng phân bua.
- Là cô đã sai phạm trước. Điều kiện của tôi là không làm tổn hại vợ tôi, gia đình tôi!
- Em không có! Vợ anh, à không, sắp không còn là vợ anh nữa rồi. Cô ấy sẽ có một cuộc sống tốt, rất tốt là khác. Còn anh, anh có thể từ chối một cuộc sống bạc tỉ xa hoa hay sao? Chỉ cần theo em, anh có thể có tất cả. Kể cả làm chủ căn biệt thự này!
Mọi lời Janda nói đều rơi ra khỏi tai Phong tức khắc. Anh đáp lại, chậm rãi, rõ ràng, và đáng sợ hơn bao giờ hết:
- CÂM ĐI!
Janda nhìn theo người đàn ông kia bỏ đi, tim hẫng vài nhịp. Cô đã suy nghĩ quá đơn giản về Lâm Chấn Phong.
Trên hành lang ngắn, Phong dừng chân trước một cánh cửa kính, là cửa dẫn vào hộp vuông thang máy. Nhưng cũng như thiết kế an ninh ở căn phòng anh vừa gặp Davinci, thang máy yêu cầu cà thẻ xác nhận quyền sử dụng. Tấm thẻ Phong đã nhận được từ tay vệ sĩ khi bước vào biệt thự có ghi số phòng. Tức là thẻ này chỉ xác nhận quyền sử dụng cho căn phòng Phong vừa vào. Để vào thang máy hẳn là cần một tấm thẻ khác. Bỗng, một giọng nói lạ cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
- Chú không thể dùng thang máy đâu. Cần một tấm thẻ chuyên biệt cơ.
Phong xoay người, nhìn thấy một con bé chừng 15, 16t đang đứng dựa vào tường kính xanh. Con bé khá xinh xắn, nhưng bộ đồ lụng thụng với jeans rách xắn gấu, phông trơn, chân trần và bộ tóc ấn tượng: hoe vàng, hơi xù, thì khiến con bé trở nên bất cần và khó trị. Tay con bé cầm kẹo chup-pa-chup, nói xong, nó lại ngậm kẹo mυ"ŧ mυ"ŧ.
Thấy Phong quay lại, ánh mắt nó hơi sững sờ, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ dửng dưng. Điều Phong quan tâm không phải con bé là ai, mà là con bé biết những gì! Anh định đặt câu hỏi, nhưng đúng lúc vài cô gái trong bộ đồ giúp việc, với những cây chổi lau trong tay đi qua. Một cô suýt nữa hét lên, nhưng kịp lấy tay bịt miệng.
- Anh ấy là “nam thần” bị chụp lén trong Spa!! – Cô khác chỉ vào Phong, mắt mở to.
- Không thể nào, tại sao “nam thần” lại ở đây???
- Thôi đi, nam thần cái gì. Còn bao nhiêu việc kìa, đi thôi. – Một cô có vẻ nghiêm túc hơn, kéo tay hai cô còn lại đi tiếp. Họ vẫn còn cố quay lại nhìn cho kĩ “nam thần” trên mạng. Nhưng Phong đã quay đi hướng khác, giờ anh đã bắt đầu hiểu sự rắc rối mà con gái anh lo lắng trước đây.
- Chú có vẻ gây chú ý quá! – Con bé tóc xù lại cất lời – Chú là khách của Davinci Uyliam? – Thấy Phong nhìn mình, con bé tiếp tục – Hay Janda Uyliam?
Có lẽ danh phận con nhóc không đơn giản, khi nó gọi tên chủ nhà tự tin như vậy. Nhưng Phong không muốn biết thêm gì, anh hỏi vấn đề chính đang quan tâm:
- Nhóc biết về “thẻ chuyên biệt” ? Ai được sử dụng nó?
- Tôi chẳng hạn! – Con bé giơ một tấm thẻ xanh lên, trên thẻ có chữ bạc nổi “VIP”
- Nhưng cái này không mượn được, ăn cắp cũng vô ích. Vì thẻ VIP này còn nhận dạng vân tay - Con bé rút kẹo trong miệng ra, thong thả nói tiếp – Không nhiều người có. Davinci. Janda. Và các quản lí nữa.
Hai chữ “quản lí” hiện rõ trong đầu Phong. Một kẻ vest đen đang tiến lại, Phong thấy con bé tóc vàng lập tức rời đi, gương mặt tỏ ra mất hứng thú.
- Có phải là Lâm Chấn Phong? Thiếu gia gửi tới thẻ xanh ột phòng của khách. Cùng lời nhắn, ngài hãy lưu lại đây để suy nghĩ kĩ quyết định. Nếu không, ngài có thể lập tức rời khỏi căn biệt thự, và sẽ không được chào đón lần thứ 2.
***
- Tiểu thư!- Tên vệ sĩ cúi đầu khi Janda đến trước cửa phòng riêng của Davinci.
Janda trong chiếc váy hai dây tím, sốt sắng bấm chuông. Với phòng riêng của Davinci và Janda, chủ nhân muốn vào sẽ xác nhận bằng vân tay, khách muốn vào thì phải được sự đồng ý từ laptop bên trong. Từ bên trong bất kì phòng nào của căn biệt thự, đều có thể nhìn xuyên ra bên ngoài. Từ bên ngoài thì không.
- Anh đã không làm như anh nói! – Vừa bước vào, Janda đã cao giọng kết tội.
Davinci bước vòng qua bàn làm việc, lại gần em gái:
- Janda, đây không phải phép lịch sự em nên làm đâu. Em có muốn đồ uống gì không?
- Em không đến để uống nước với anh. Anh đã nói khi Lâm Chấn Phong đến đây đòi người, anh và cô ta sẽ đi xa và kết hôn. Còn em có được anh ấy.
- Janda, Lâm Chấn Phong không hề đơn giản như em nghĩ. Nếu “cô ấy” không có ở đây, hắn nhất quyết cũng không ở lại với em đâu.
- Anh đã lừa em! – Janda trở nên giận dữ - Điều anh muốn là lợi dụng anh ấy, em đã biết về hợp đồng anh yêu cầu Chấn Phong kí rồi!
Bằng sự thong thả, Davinci ngồi xuống ghế, vắt chân qua một bên, cùng đáp lại bằng giọng thong thả:
- Anh đã hứa với em sẽ đưa Lâm Chấn Phong đến đây. Anh đã làm. Hắn có một bộ óc siêu việt, anh cần hắn giúp vài kế hoạch khó khăn phía trước, không phải điều gì quá đáng đúng chứ?
- Nhưng anh sẽ để Chấn Phong gặp lại cô ta hay sao? – Janda đã dịu giọng hơn
- Em biết là anh yêu cô ấy đến thế nào mà. Anh có thể dễ dàng để mất cô ấy ư? Janda, anh đã có cô ấy, em có Lâm Chấn Phong, mong muốn cả hai đã thỏa mãn. Còn muốn có tình yêu của ai, em phải tự thân cố gắng mà thôi.
- Anh ta sẽ phải yêu em!
Dứt lời, Janda bước thẳng ra cửa. Davinci vẫn ngồi nguyên chỗ, nở một nụ cười nửa miệng. Hắn rất hiểu tính cách em gái mình - một cô tiểu thư ương ngạnh, từ bé đã muốn gì được nấy, không được cũng phải giành bằng được, mà thật sự không có được thì sẽ “đạp đổ”. Thế nào cũng có lợi cho Davinci.
Ra khỏi căn biệt thự tức là từ bỏ cơ hội gặp lại Băng, đương nhiên Phong sẽ không lựa chọn điều đó.
Anh ngồi trong căn phòng cho khách khá lịch sự, 11h đêm nhưng vẫn chưa ngủ. Bộ não của Phong có khả năng phân tích nhiều vấn đề cùng lúc. Anh đang nghĩ về thiết kế căn biệt thự Vilas Glass, cùng hệ thống an ninh phức tạp, vợ anh có thể ở đâu trong biệt thự này? Ý nghĩ đang ở cùng một nơi với Băng, nhưng không thể gặp khiến Phong phát cáu!
Với những gì Phong nắm được, căn biệt thự cao chừng 50-60m, thiết kế hoàn toàn bằng kính chịu lực, các phòng đều cách âm. Không xác định được số tầng vì nhìn từ phía ngoài, Vilas y hệt một hộp kính khổng lồ, xanh thẫm trong, không thể nhìn thấu vào trong, cũng không có bất kì dấu hiệu phân tầng, phân phòng nào. Hoàn toàn là mặt kính trơn nhẵn từ sàn lên đến nóc. Là yếu tố thẩm mĩ, hay ẩn giấu bí mật nào?
An ninh trong Vilas Glass có lẽ là loại tiên tiến nhất, nhưng có hơi hướng của biệt thự Lâm Chấn mà Phong thiết kế trước đây: bảo mật riêng cho từng phòng, cách âm và hẳn là có hệ thống camera toàn biệt thự. Có nghĩa là sẽ phải có máy chủ điều khiển, phần trăm lớn là sẽ ở phòng riêng của Davinci!
Phong đã thiết kế và nắm quá rõ về rất nhiều kiểu dạng an ninh, việc tìm hiểu, đột nhập, kể cả phá hoại hệ thống an ninh kiên cố này của Vilas không làm khó anh. Nhưng trước nhất, anh phải gặp được vợ anh.
***
- Tôi đã kí hợp đồng!
7h sáng, Phong đã đến tìm Davinci và giơ bản hợp đồng “bán chất xám” lên.
- Rất tốt, quyết định rất nhanh.
Davinci nhấp một ngụm café nâu, mới sáng sớm phải rời phòng riêng để gặp “thiên tài”, nhưng nhận được thông báo thuận tình kia thì cũng không tệ.
- Nhưng ít nhất tôi phải biết vợ tôi đang được an toàn, và đang ở đâu.
Phong cầm tờ hợp đồng bằng hai tay, biểu hiện chuẩn bị xé bỏ:
- Nếu không tôi lập tức hủy bỏ hợp đồng!
Phong không bao giờ chịu sự bị động trong bất kì giao dịch nào.
Davinci nhấp thêm ngụm café, rồi đứng dậy. Trước khi bước ra cửa đã để lại cho Phong một lời bất ngờ:
- Tôi đã cho cậu cơ hội nhìn thấy “thiên thần” lần thứ 2 rồi. Là cậu không nhận ra thôi.
Davinci đã rời đi. Phong vẫn đứng nguyên bất động.
“Cơ hội nhìn thấy lần thứ 2 rồi!”
Câu chữ ấy lặp lại trong đầu anh...
Nhiều vệt suy nghĩ ngang dọc trong não bộ...
Phong từ từ ... từ từ... ngửa đầu nhìn lên.
Trần nhà mặt kính, nhìn xuyên lên được phòng tầng trên. Trên sàn phòng phía trên, một cô gái mang váy dài trắng đang nằm thư thả. Chiếc váy phủ trên sàn, mềm mại. Thân người hơi nghiêng, đôi chân bắt chéo hơi co lên, có vẻ thoải mái, nhưng dường như có cả mệt mỏi. Khuôn mặt xoay nghiêng, áp một bên má xuống kính, đôi mắt nhắm như đang ngủ với hàng mi cong. Gương mặt nhìn nghiêng càng thanh thoát và tuyệt mĩ!
Là Băng.