Mưa trắng xóa.
Nhuộm cả đất trời trong màu nước mỏng như voan.
Lại một ngày biển động. Sóng ào ạt vỗ vào bờ như hàng ngàn đợt sóng âm dữ dội. Hết lớp này đến lớp khác, nhấn chìm hàng hà sa số những giọt nước mưa trong veo xuống lòng đại dương bình lặng, và thẫm xanh.
Đời người có chăng cũng thế? Dông tố lên, tan mình trong biển gian nan. Giông tố qua, chốn dưới lòng sâu đại dương kia, liệu có nắng vàng rạng rỡ?
- Mình chia tay đi!
- Lý do là gì?
- Emmuốn một lý do thế nào? Em thừa hiểu trái tim anh đã có người khác.
- Anh từng nói... mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi...
- Đừng có khóc! Nước mắt chỉ làm anh thương hại em thôi.
- Anh từng nói... thế gian này, anh yêu em hơn bất cứ ai, hơn chính bản thân mình...
- Em tin những lời đó sao? Phụ nữ thật lố bịch. Khi yêu, mọi thằng đàn ông đều nói thế!
- Anh... anh đừng bỏ em.
- Cô điên rồi! Để tôi yên!
Rầm!
Choang...
Một chuỗi âm thanh hỗn loạn và nhức tai vang lên, đập vào những chiếc chử kính khiến mặt kính phẳng hơi dao động. Rời mắt khỏi màn hình laptop, chàng trai với chiếc quần jean và đang cởi trần định thần, chút nữa đã phóc dậy và lao ra ngoài. Nhưng chiếc váy trắng satin đã hộc tốc bước vào, bàn chân trần di chuyển rất nhanh. Chưa kịp để chàng trai lên tiếng, một giọng nói đầy phẫn uất vang lên:
- Lâm Chấn Phong! Đàn ông các anh là đồ khốn!
Bộp!
Bằng một lực mạnh, Băng giơ tay ném thẳng cuốn truyện tranh vào đầu Phong. Băng vẫn nhìn cậu ánh nhìn giận giữ.
Phong xoa nhẹ tay lên đầu, chỗ đau nhức. Giờ cậu đã hiểu có chuyện gì vừa diễn ra rồi. Các dây thần kinh của cậu căng lên như dây đàn mỗi lần phải thức xuyên đêm để làm việc. Nhưng thảng khi mấy chuyện thế này xảy ra, làm cậu chỉ muốn nổ tung bộ óc ngổn ngang. Phong đóng máy tính, đứng dậy và tiến lại chỗ Băng. Bằng giọng dịu dàng nhất có thể, cậu cất lời:
- Làm ơn đi, vợ anh!
- Đàn ông các anh nên chết hết đi cho rồi. Chết, chết đi!
- Được rồi. Nói anh nghe lần này là gì, thằng khốn bỏ người yêu hay bắt cá hai tay?
- Bỏ người yêu! Hắn yêu đứa con gái khác!
- Nếu em muốn thì vứt cuốn truyện vào thùng rác, trừng phạt tên khốn ấy.
- Nhưng hắn nói tất cả những gì anh từng nói với em!
- Điều đó chứng tỏ được gì? Anh không như thế!
Phong biết cần chuyển chủ đề để Băng không phát cáu lên lần nữa. Cậu đưa tay vuốt nhẹ tóc mái vắt lên vành tai Băng.
- Mà mấy giờ rồi nhỉ?
- Mười hai.
- Có gì ăn chưa?
- Cả tuần ăn mì rồi, em không ăn mì nữa!
- Câu đấy phải để anh nói. Toàn anh ăn mì, em ăn đồ gọi từ nhà hàng mà.
- Nhưng hôm nay mưa to thế này, đường dây điện thoại không gọi được đâu.
- Để xem tủ lạnh còn gì không.
Dứt lời, Phong sải bước ra khỏi phòng ngủ.
- Đau không? Đầu anh?
- Đau! - Phong dừng chân ở cửa. - Nhưng không ai đánh người rồi lại hỏi có đau không đâu!
- Nhẽ ra anh nên tự tránh đi,anh cứ để cả quyển sách bay vào đầu thế mà được à?
- Ừ, lần sau anh sẽ cố - Phong quen với mấy lý lẽ... không đỡ nổi của Băng rồi.
Phong đã đi khuất, ánh nhìn của Băng hướng về phía cửa sổ kính, nơi hàng triệu giọt nước mưa đang nhảy nhót tựa như dệt nên màn sương mù giăng kín.
- Kẻ ngốc, còn muốn có lần sausao? - Băng lẩm bẩm một mình. Cô chẳng hề muốn “ra tay” rồi lại thấy chút ân hận như lúc này. Cô biết Chấn Phong phải chịu áp lực,không ai chịu đựng nổi sống với người vợ nhàn dỗi và thi thoảng làm ầm lên chuyện không đâu như thế. Nhưng sự thật Băng không thể tiết chế được cảm xúc của mình. Cô không biết đã có chuyện gì với chính bản thân nữa.
Mưa. Đã hơn một tuần mưa rả rích. Ngôi nhà gỗ trắng gần biển vắng càng thấm hơi lạnh của gió biển, của mưa đầu đông.
King koong...
- Chấn Phong, chuông cửa kìa.
- Ừ! - Phong nói vọng ra và từ phòng bếp cậu ra ngoài phòng khách. Cậu đang dọn đống đổ nát Băng gây ra khi xô đổ bàn ăn gỗ.
Tạch. Cửa mở, một cô gái đứng ngoài cửacầm chiếc ô lớn, tay kia ôm một hộp thức ăn nhanh. Phong nhận ra đó là cô gái ở cửa hàng Fast foodtrong thị trấn. Cô đang cười rạng rỡ, mặt lem nhem nước nhưng hai má vẫn hằn hai chiếc lúm xinh xinh.
- Hi vọng anh còn nhớ em? Em nghĩ trời mưa mấy ngày rồi, chắc anh không ra siêu thị được nên mang suất ăn đến.
Giọng điệu quan tâm của cô gái không làm Phong mảy may suy nghĩ, dẫu sao cậu cũng đang tính đội mưa vào thị trấn để mua đồ ăn, nhà chẳng còn gì ăn được.
- Em không thể vào nhà sao?
Phong nhận lấy hộp giấy cứng và đang rút ví trả tiền. Cậu không để ý thấy mặt cô gái vừa ửng lên vì nhận ra cậu đang ở trần. Ngay trước mặt cô là bộ ngực vạm vỡ. Cô cố tình liếc mắt vào bên trong phòng khách, cơ hồ định sẽ bước vào.
- Em cũng không tin đàn ông có thể sống một mình ở nơi thế này đâu
- Tôi không sống một mình.
- Dạ? - Cùng lúc đó, cô gái giao hàng thấy Băng lướt qua.
- Thì ra anh ở cùng em gái? - Cô gái có vẻ thích thú khi nghĩ đến cuộc sống riêng của chàng trai cuốn hút thi thoảng xuất hiện trong thị trấn. Cô toan bước vào. Nhưng lập tức, Phong đã chặn lại:
- Không phải em gái. Là vợ tôi!
Nét sững sờ hiện rõ trên gương mặt, cô gái nghẹn họng
- Cảm ơn đã mang đồ đến. Cô nên về.
Phong bước lùi vaò nhà và đóng cửa lại. Có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết được có người đứng đơ hình ngoài cửa nhà mình, đội mưa đến ba mươi phút.
Phong đứng khựng lại, trước Băng. Trông cô có vẻ dò doán và khó chịu.
- Anh đã gọi đồ được?
- Không, người ta tự mang đến.
- Tự- mang- đến? - Băng lặp lại chậm rãi - Kẻ điên cũng chẳng đi mưa 2 km từ thị trấn tới đây chỉ để bán một suất hàng.
- Ý em là gì?
- Là gì? - Giọng Băng bắt đầu cao lên -Anh đừng có nói chưa từng quen cô gái giao hàng ấy?
- Anh gặp vài lần ở tiệm ăn nhanh.
- Quan hệ của hai người tốt nhỉ?
Phong nuốt khan. Sự thật thì nỗi ức chế và chịu đựng bấy lâu nay của cậu đang lớn dần lên như quả cầu khí. Sẽ có ngày nó phải nổ khi quá căng.
- Dừng chuyện này đi. Em ăn trưa đi không đói.
Băng giật lấy hộp giấy cứng nhưng vẫn không chịu tha cho Phong
- Chạy theo đưa người ta về đi, không lại xót!
- Băng, đủ rồi!
- Đừng có làm như anh bị vu khống thế! Nếu em không ở nhà, cô gái ấy vào đây thì không biết giờ hai người đang làm gì!
- Em quá đáng rồi đấy! - Phong dằn giọng, cậu vẫn đang nén khối giận dữ xuống
- Sao anh dám to tiếng với em! - Băng hét lên và chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa.
- Anh... - Phong sững người, thở hắt ra.
“Mình có quá đáng không nhỉ?” - Băng mở hộp, vừa lấy ra chiếc đùi gà chiên ăn, vừa tự ngẫm nghĩ.
Như đã nói, cô không thể điều tiết được cảm xúc bộc phát. Giờ thì cô thấy mình đã quá lời nhưng không hề có ý định xin lỗi. Bỗng, cô khựng người, từ dưới dạ dày có gì đó muốn trào lên và tràn ra ngoài...
Băng mở cửa, chạy vù ra phòng vệ sinh. Cô nôn thốc nôn tháo.
- Em sao vậy? - Phong đã lập tức ở ngay bên,vô cùng lo lắng, tay cậu vỗ lưng Băng.
- Kinh quá! Mùi gà chiên! - Băng ho sặc sụa, cô thấy ghê tởm thứ còn trong khoang miệng mình.
- Bình thường em thích ăn gà chiên mà?
- Không biết! Anh tránh ra!- Băng xô Phong rất mạnh. Cô đứng lên mở vòi và uống từng ngụm nước xuống họng.
- Em cần đi kiểm tra!
- Đi mà ăn hết món gà chiên chết tiệt của anh! Biến đi!
- Băng!
Mình Phong trơ trọi giữa phòng. Cậu ngày càng không biết phải cư xử ra sao. Cậu và Băng đã gặp vấn đề từ khi nào? Thời gian này Băng luôn thất thường và dễ nổi cáu. Cậu tự hỏi đã làm sai điều gì? Phong yêu Băng, điều đó hoàn toàn không đổi khác. Nhưng cậu cảm thấy dường như mối quan hệ của hai người đang lỏng ra, không rõ nguyên do...
Có thể hai người còn rất yêu nhau. Nhưng khi đã là một gia đình, đã bị ràng buộc về pháp lý, “yêu” thường không còn nguyên vẹn như ban đầu. Cuộc sống không dễ dàng như ta vẫn tưởng.
Mưa. Trời vẫn mưa, ngoài kia.
...
Chập choạng tối. Mưa đã dứt cơn. Biển đã lặng sóng. Chỉ còn tiếng gió thong dong trên gác mái và rít nhè nhẹ ngoài cửa kính.
- Em đói không?
Trong phòng ngủ, Băng đang cuộn tròn trong trăn trên giường. Nghe giọng Phong, nhưng cô bỏ ngoài tai.
- Em muốn ăn gì, anh sẽ đi mua.
Băng trở người, quay hẳn vào trong tường. Phong đành im lặng. Cậu rút xăng tuy vắt lên ghế rồi cũng trèo lên giường.
- Xin lỗi vì lúc trưa anh nặng lời.
- Em ngủ rồi.
- Lạnh quá. Anh muốn.
- Em không muốn! Đừng có chạm vào em!
- Nói cho anh biết đã có chuyện gì được không? Chuyện gì làm em khó chịu như vậy?
- Tại anh, tại anh hết!
- Ừ, tại anh.
Phong cũng quay người ra ngoài. Cậu mệt mỏi thực sự, đã hai đêm cậu thức để xây dựng xong hệ thống an ninh bán cho một tổ chức phi chính phủ. Giờ thì cậu cần nghỉ ngơi, đủ rồi.
Băng cựa mình, trở qua trở lại. Cô không thể ngủ một giấc sâu, bụng cô cồn càovà miệng thèm vô cùng vị gà hầm. Rốt cuộc, cô bật dậy, ngoài khoảng không vàng dịu sắc đèn ngủ, xung quanh phòng tối om, im ắng. Bụng Băng lại sôi lên.
- Chấn Phong.
Phong ngủ khá say nên vẫn bất động như tượng.
- Chấn Phong! - Băng cất tiếng gọi lại. Phong cựa người, he hé mắt nhìn, rồi lại chìm vào giấc ngủ dưới lòng đại dương.
- Lâm Chấn Phong! - Lần này thì Băng gọi to hơn như cô không chịu nổi nữa. Phong bừng tỉnh, ngoi lên khỏi mặt nước từ dưới đáy sâu giấc ngủ. Cậu nhổm người dậy và nheo mắt nhìn.
- Em sao vậy?
- Em đói. Thèm cháo gà hầm.
Phong ngồi hẳn dậy, với đồng hồ. Đã hơn 1 giờ sáng. Ngoài trời chắc rất lạnh và có lẽ còn mưa lất phất.
- Chắc trong thị trấn có cháo đêm. Để anh đi mua
Phong xuống giường, lấy áo mặc vào
- Em không muốn ở nhà một mình.
- Anh sẽ đi nhanh thôi.
- Không. Em đi cùng.
- Ngoài trời rất lạnh. Em sẽ ốm đấy.
Những ngón tay Phong vuốt nhẹ má Băng, đôi má đang xịuxuống. Phong định đi nhưng Băng đã giữ lấy tay cậu
- Em sợ. Em đi cùng...
Biển tối đen như khối mực. Chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ rì rào, hồn lên bờ cát mịn. Tiếng sóng và tiếng gió hòa cùng như bản nhạc piano du dương lạ.
Trên bờ cát, người con trai đang cõng người con gái trên lưng. Băng khoác chiếc choàng lên to sụ, đôi tay ghì chặt lấy cổ Phong. Lạnh! Làn hơi lạnh thấm vào tận từng thớ thịt, ngọt và gai người.
Bao trùm là lạnh. Bủa vây là bóng tối. Nhưng bước chân vững chãi của người con trai vẫn đi...
- Em lạnh không?
Băng vùi mặt vào vai Phong, nhắm nghiền mắt:
- Anh sẽ cõng em 2 km cơ đấy.
- Biết vậy mà em vẫn đòi đi?
- Em sợ xa anh...
Khoảng lặng. Sóng vẫn rì rầm những nốt nhạc xô lệch.
- Em có hối hận... vì đã lấy anh không?
- Anh là kẻ tồi!
- Một kẻ tồi yêu em vô cùng!
- Em mệt, Chấn Phong.
- Anh yêu em...
Băng đã chìm vào giấc ngủ rất nhẹ trong khu rừng sâu thẳm. Giấc ngủ an toàn và tin cậy trên vai Phong . Ù ù bên tai cô, là tiếng gió, tiếng sóng, tiếng ai cứ lặp lại câu nói ấy, ấm áp và yêu thương:
- Anh yêu em... Anh yêu em...
Đầu thị trấn, vài cửa hàng vẫn sáng đèn.
- Chàng trai trẻ, cần gì?
- Ở đây còn cháo gà hầm?
- Tầm hai mươi phút nữa mới có. - Bác gái bán hàng ân cần.
- Tôi sẽ chờ!
- Cậu nên đặt cô bé xuống. Đây này, gần bếp lò sẽ ấm đấy.
- Cảm ơn!
Nhìn cách chàng trai trẻ đặt cô gái xuống, nhẹ nhàng để cô không tỉnh giấc rồi kéo cô dựa vào mình, bác chủ cửa hàng khẽ mỉm cười:
- Cậu yêu cô bé rất nhiều.
- Là vợ tôi!
- Trông cô bé rất yếu. Cậu không nên đưa cô bé ra ngoài lúc nửa đêm thế này.
- Cô ấy muốn đi, tôi không cản được.
- Cả ngày nay mưa, cô bé đã ăn gì?
- Không gì cả. Cô ấy nôn hết số gà chiên, món cô ấy vẫn rất thích.
Bác gái nhìn trân trân Băng:
- Cô bé rất dễ thương.
Phong khẽ thở dài
- Cô ấy thay đổi. Tôi không biết đã làm sai gì. Cô ấy trở nên nổi giận và cáu gắt vô cớ.
- Những người trẻ như cậu bây giờ thật ngốc nghếch. Cậu sắp được làm bố rồi!
Tim Phong sững lại, đầu cậu váng vất.
- Sao cơ?
- Cậu không nhận ra thật sao? Cô bé bị nghén. Cô bé đang mang thai...
Giữa trời đất này, hạnh phúc là gì? Người ta đi kiếm tìm hạnh phúc. Hạnh phúc ở đâu? Ai từng yêu và đang yêu đều hiểu, yêu thương là hạnh phúc.
Cảm xúc trong Phong dâng lên như đợt thủy triều, cồn cào như sóng biển. Cảm xúc khó diễn tả thành lời. Cảm xúc làm người ta lâng lâng và chếnh choáng lạ...
Vì tinh tú đẹp nhất kết tinh từ tình yêu hai người... Trong giây phúc, trái đất như ngừng quay, chỉ còn vì tinh tú lấp lánh như viên kim cương cuối trời xa...
Và mai sẽ là một ngày nắng ấm...