Về phụ nữ, chỉ có thể để phụ nữ thuộc về tôi, còn tôi bắt buộc phải thuộc về chính mình... By An Thần Vũ.
Mộ Dung Hàn Việt khẽ nhướng mày, ngả ngớn nói đùa: "Nếu không đuổi theo thì tôi vào thay đấy nhé."
Đáy mắt trầm xuống, ánh mắt sắc bén của An Thần Vũ khiến Mộ Dung Hàn Việt lập tức phải giơ tay đầu hàng.
Mãi cho đến khi đánh xong ván bài cuối cùng, An Thần Vũ mới cầm áo khoác đứng dậy, ung dung sải bước đi về phía cửa ra vào. Tuy nhìn qua thì thấy anh có vẻ không vội vàng gì, nhưng Mộ Dung Hàn Việt vẫn có thể nhận ra sự nhẫn nhịn, kìm nén xúc động muốn lao ra ngoài ẩn trong bước chân kia.
.....
Cô bắt đầu hối hận rồi, lúc đó không nên vì cáu giận nhất thời mà lao ra ngoài.
Nơi đây trước không có thôn sau không có nhà, có chết ở đây cũng chẳng ai hay biết! Ngay cả túi xách cũng bị cô bỏ quên trên xe, Bùi Nhiên không khỏi ôm vai rồi chầm chậm ngồi xổm xuống, vùi đầu vào hai tay khóc nức nở.
Đèn xe chói mắt từ phía xa chậm rãi lại gần, ánh đèn khiến cả người cô trông giống hệt một ngôi sao chói mắt trong bóng đêm, một ngôi sao cô đơn không nơi nương tựa, Bùi Nhiên sợ hãi ngẩng đầu, là An Thần Vũ.
Anh đẩy cửa xe, lần này không bước xuống nữa mà mất kiên nhẫn hét lên với cô: "Lên xe!"
Trong trường hợp này, cô không thể từ chối, cô muốn về trường. Bùi Nhiên dụi mắt mở cửa xe, ai ngờ An Thần Vũ lại nói: "Ngồi ghế sau."
Thật ra ngồi ở đâu cũng vậy, Bùi Nhiên lại quay ra mở cửa xe phía sau rồi ngồi vào. An Thần Vũ tắt đèn xe, không gian xung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Bùi Nhiên hoảng hốt nhìn về phía anh, không hiểu anh định làm gì?
Tháo ba cúc áo sơmi ra, người đàn ông xắn tay áo lên, sau đó cũng mở cửa xe đi tới hàng ghế phía sau, một loạt động tác mạch lạc và nhanh chóng, nhanh đến mức Bùi Nhiên còn chưa phân biệt được rốt cuộc anh muốn làm gì thì người đàn ông đã ghé sát về phía cô, bất ngờ túm lấy vòng eo chưa đầy cái nắm tay của cô, ánh mắt nóng rực.
Bây giờ thì cô hiểu rồi, Bùi Nhiên gần như hoàn toàn tuyệt vọng dùng khuỷu tay đẩy chàng trai đang nhào người về phía mình ra, đáng thương cầu xin: "Đừng đối xử với tôi như vậy..."
"Lén lút chạy trốn, quấy nhiễu hứng thú chơi bời của tôi, bây giờ cô phải bồi thường cho tôi chứ."
"Tôi chỉ muốn vào trong cầu xin anh, huhu..."
"Chẳng lẽ cô không cần hai tỷ nữa sao?" Một câu nói nhẹ nhàng của anh cũng đủ để nghiền nát chút tự trọng cuối cùng còn sót lại của cô.
Khuôn mặt tái nhợt và cơ thể chằng chịt vết thương của anh trai thoáng hiện lên trước mắt, Bùi Nhiên cắn chặt môi, hai mắt nhắm chặt, nước mắt trào ra.
Khoảnh khắc Bùi Nhiên lao ra khỏi căn phòng đó, đột nhiên An Thần Vũ ý thức được mình không còn kiên nhẫn với người phụ nữ này nữa. Thực ra tâm tư của anh dành cho Bùi Nhiên không hề ít hơn Văn Đình, nhưng Bùi Nhiên lại có phần ngang bướng cứng đầu hơn Văn Đình nhiều, anh thật sự không thể nhịn được nữa! Ít nhất là Văn Đình cũng từng yêu anh.
Nếu không thể thao túng một người phụ nữ, vậy thì trời định sẽ biến thành tù binh của cô ấy! Mà An Thần Vũ tuyệt đối không cho phép trên đời này xuất hiện một Văn Đình thứ hai, nhất là loại phụ nữ nhìn qua còn có vẻ xinh đẹp đơn thuần hơn Văn Đình.
Không muốn để cô rời đi.
Chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi.
Cho nên trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, đột nhiên có một cảm giác xúc động nguy hiểm kỳ lạ ập tới kiềm chế hành động của anh, khiến anh trở nên thật hèn hạ.
Trong không gian chật chội truyền đến tiếng kêu thảm thiết yếu ớt của Bùi Nhiên.
Chàng trai ý loạn tình mê, trong lúc hoàn toàn không có cảm giác, cổ họng khàn đặc bất giác bật ra hai chữ "Văn Đình" xa lạ, hình như là tên của người nào đó, Bùi Nhiên khẽ run lên, bởi vì cô không phải Văn Đình.
Bóng đêm... rất đen rất tối, gần như hòa làm một với chiếc Porsche màu đen bên đường, mờ mờ ảo ảo.
Tên ác ma thỏa mãn rời đi, Bùi Nhiên dụi mắt, cửa kính tối màu phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn trầm mặc dưới mái tóc đen rối bời của cô, cảm giác mệt mỏi, tê dại, thiếu sức sống, cô run rẩy vòng tay ôm lấy bả vai, hình như ngoài trời đang nổi gió, nếu không thì sao cô lại lạnh như vậy? Cả cơ thể gầy gò run rẩy được bao bọc trong chiếc áo khoác nam rộng rãi.
An Thần Vũ chỉnh lại đầu óc và quần áo trên người, ung dung cài lại chiếc cúc bằng kim cương cuối cùng ở tay áo rồi mới quay trở lại ghế lái với tinh thần sảng khoái, thản nhiên nói: "Tôi đưa cô về trường."
"..."