Hai hàng lông mày của Phương Tri Mặc lại nhíu thành hình chữ "xuyên": "Đã nói tối nay em ở lại đây với rồi mà?"
"Tối nay có tiết tự học, nếu em còn không xuất hiện thì Diệt Tuyệt Sư Thái sẽ gϊếŧ em mất." Vừa nghĩ đến việc anh ấy và Tiêu Đằng Tĩnh anh anh em em với nhau là Bùi Nhiên lại thấy tức.
"..." Im lặng có nghĩa là Phương Tri Mặc giận thật rồi.
"Dù sao có em ở đây hay không cũng vậy thôi, chị Tiêu hầu hạ anh chu đáo lắm mà." Không kìm được vị chua trong giọng nói.
"Đi đi đi đi, anh muốn đi ngủ."
Bực bội vén chăn che kín đầu, sắc mặt của Phương Tri Mặc đã đen đến mức không thể chấp nhận nổi.
"Anh..."
Vốn dĩ cứ tưởng nói như vậy thì anh ấy sẽ vội vàng giải thích, sau đó dịu giọng dỗ dành cô, ai ngờ Phương Tri Mặc lại nổi nóng, hơn nữa còn mất kiên nhẫn đuổi cô đi, Bùi Nhiên tức đến mức giậm chân, đi thì đi!
Làm cho Bùi Nhiên rời đi trong cơn tức tối, Phương Tri Mặc thò đầu ra khỏi chăn, bấy giờ mới thấy hơi hối hận, cuối cùng anh ấy vẫn kìm lại xúc động muốn đuổi theo cô. Nói vớ vẩn, người nói không giữ lời là con nhóc xấu xa đó, dựa vào đâu mà bắt anh ấy đi xin lỗi?
.....
Đúng sáu giờ, không kém cũng không nhiều hơn một giây, An Thần Vũ lái chiếc Porsche màu đen xuất hiện, từ xa đã nhìn thấy Bùi Nhiên sắc mặt nhợt nhạt đang đứng đợi bên đường. Anh quay đầu xe, thản nhiên bước xuống, đi tới bên kia mở cửa xe và nói: "Lên xe."
"Anh tưởng anh là trời hay là thần linh? Dựa vào đâu mà động một tí là lại ra lệnh cho người khác!" Bùi Nhiên vẫn đứng im tại chỗ.
An Thần Vũ nhìn cô một cái, sau đó đóng sập cửa xe lại rồi đi về phía bên kia, ngồi vào ghế lái.
Bùi Nhiên sững cả người, cứ tưởng anh sắp khởi động xe rời đi nên bước chân bất giác trở nên vội vàng, cô bực bội trút hết sự chỉ trích của mình vào khung cửa sổ: "An Thần Vũ, anh là đồ tiểu nhân."
"Thì sao?"
"Tôi sẽ kiện anh, tôi sẽ công bố tất cả hành động bỉ ổi vô liêm sỉ của anh cho mọi người biết." Cô thật sự rất muốn ôm mặt khóc nức nở chạy trốn, cũng không biết mình đang làm gì, tại sao lại không biết xấu hổ mà đứng đây nói lý với một tên lưu manh! Chỉ vì hai tỷ mà không cần lòng tự trọng nữa sao?
"Kiện đi." Anh nghiêng đầu, nhìn cô mà cảm thấy buồn cười vô cùng.
"..."
"Bằng chứng đâu, chuẩn bị xong chưa?"
"Đừng quên anh đã ký tên vào bản thỏa thuận đó! Tối hôm đó, chúng ta... chúng ta còn..."
"Bùi tiểu thư, cô thật ngây thơ, chẳng lẽ cô định kiện tôi tội lừa đảo hoặc bắt cóc thiếu nữ vị thành niên? Năm nay cô đủ 18 tuổi rồi." Con ngươi như viên bảo thạch đen của người đàn ông lóe ra hào quang ác liệt.
"Anh, cái, tên, lưu, manh, này." Lòng cô quặn đau. Chưa bao giờ căm hận một người đến thế.
"Cho cô một cơ hội cuối cùng, lên xe. Chơi cùng tôi thật vui rồi hãy nói đến hai tỷ." Anh thờ ơ đập tay vào vô lăng, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười.
Lúc này, nếu cô còn một chút xíu sự cứng cỏi thì hẳn là sẽ tát vào mặt người đàn ông này một cái thật mạnh, sau đó đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà quay người đi thẳng.
Nhưng cô đi rồi, anh trai phải làm sao đây?
Ngẩng đầu, mãi cho đến khi nuốt hết nước mắt vào trong thì Bùi Nhiên mới trầm mặc mở cửa xe.
.....
Xe chạy khoảng hơn một tiếng đồng hồ, tiếp đó lại đi qua một khu vực vắng người dài khoảng mấy dặm, sắc trời càng ngày càng tối, Bùi Nhiên khẩn trương nằm tì lên thành cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa kính, cố gắng phân biệt ở đây là đâu? Bên ngoài chỉ có đường cao tốc rộng rãi trải dài, không gian yên tĩnh, đèn đường sáng mờ, đặt dưới bầu trời đêm càng hiện lên vẻ thê lương và quỷ dị.
An Thần Vũ vẫn luôn im lặng không nói bỗng dưng bật cười lạnh lùng: "Có phải cô đang nghĩ tôi sẽ làm gì đó với cô sau đó gϊếŧ người không?"
Nghe đến hai chữ "gϊếŧ người", Bùi Nhiên lập tức quay ngoắt đầu lại, nhìn anh với ánh mắt đầy kinh hãi.
"Cô tin à?"
"An tiên sinh, xin anh đừng đùa như vậy."
"Tôi không nỡ gϊếŧ cô, còn phải chờ cô kiện tôi nữa mà." Bỗng nhiên An Thần Vũ đảo vô lăng, Bùi Nhiên giật mình hô lên thành tiếng, cứ tưởng xảy ra chuyện gì bèn cuống quýt đưa tay ôm đầu, sau khúc cua gấp, chiếc xe dần ổn định lại, cô dè dặt ngước mắt nhìn lên thì thấy phía trước xuất hiện một căn biệt thự thắp đèn sáng trưng.