"Ồ, vậy à?" Trong giọng nói của Phương Tri Mặc có một tia mất mát, Quyên Tử vừa nói với anh ấy rằng tối qua Bùi Nhiên không về trường. Mà làm cách nào thì Bùi Nhiên cũng không thể ngờ rằng tối qua Quyên Tử lại về phòng ký túc xá.
"Đừng giận, tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe. Anh muốn ăn gì để em mua cho anh." Bùi Nhiên thay quần áo thật nhanh, lúc nhìn thấy mình trong gương thì không khỏi hoảng sợ.
Quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ mồn một, đôi môi vốn đỏ hồng lúc này lại trắng bệch ra, sắc mặt còn có vẻ khá xanh xao, ai không biết chuyện còn tưởng cô vừa bị bệnh nặng. Cô lấy miếng băng cá nhân đã chuẩn bị từ trước để che đi dấu hôn trên cổ, nhìn đống mỹ phẩm đầy màu sắc mà An Thần Vũ chuẩn bị cho cô trên bàn trang điểm. Bùi Nhiên do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cầm lấy thỏi son bóng màu cam tô nhẹ lên môi, cố gắng làm cho bản thân nhìn có vẻ đang khá tức giận, không xanh xao đến mức khiến Phương Tri Mặc phát hoảng.
Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy động tác đeo túi đang chuẩn bị kéo cửa của cô gái, hai người nhìn thấy nhau thì không khỏi ngạc nhiên. Ánh mắt trầm thấp của An Thần Vũ đảo qua đảo lại trên mặt cô, bỗng nhiên anh cười khẩy thành tiếng: "Cuối cùng cũng chịu trang điểm rồi, đi gặp ai vậy?"
"An tiên sinh, phiền anh nhường đường, tôi còn phải về trường." Cô cố gắng làm ngơ lời nói kẹp thương mang gậy của đối phương.
"Bây giờ tôi là bạn trai của cô, vậy mà cô vẫn gọi tôi là An tiên sinh, nghe không thấy giả tạo sao?" Lúc nào Bùi Nhiên cũng có cách khiến anh nổi điên lên nhưng lại chỉ đành bó tay!
"Xin lỗi, đó chỉ là một cuộc giao dịch, điều này là do chính miệng An tiên sinh nói, chẳng lẽ anh quên rồi sao?" Bùi Nhiên muốn rời đi nhưng lại không thể đẩy cánh tay cứng như sắt của An Thần Vũ ra được.
"Bùi Nhiên, tối qua nếu không nhờ tôi phát hiện kịp thời thì có lẽ bây giờ cô đã khó mà qua khỏi rồi. Cô nên cảm ơn tôi thế nào đây?"
"An tiên sinh, anh chẳng thiếu thứ gì, tại sao cứ phải ép người khác quá đáng như vậy?"
"Tôi thích ép cô quá đáng đấy, bởi vì... tôi thích cô."
"Đúng nhỉ?" Bùi Nhiên bật cười khe khẽ: "Cả anh và Tiêu Đằng Tĩnh đều rất biết cách thích người khác, có phải tôi nên cảm ơn anh thì mới có thể thỏa mãn lòng tham không đáy trong lòng anh không?"
"Tôi sẽ không gây phiền toái cho Phương Tri Mặc nữa." Đột nhiên An Thần Vũ thỏa hiệp lùi lại một bước.
"Đây vốn là điều cần tuân thủ trong thỏa thuận. An tiên sinh, xin anh hãy tha cho tôi, anh trai tôi bị anh ép đến mức cắt cổ tay tự sát, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện đợi tôi, tôi là người thân duy nhất của anh ấy trên đời này." Cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt nhợt nhạt.
Từ trước đến nay, anh nói sao thì sẽ là vậy, là một người có du͙© vọиɠ khống chế cực mạnh, nhưng lần đầu tiên không thể cự tuyệt lại là vì ánh mắt của người phụ nữ này trời sinh đã mang theo ma lực khiến anh buộc phải đầu hàng. An Thần Vũ cố gắng ép mình bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt cô chừng 30 giây, hai tay đút trong túi quần, cuối cùng vẫn nghiêng người, nhường cho cô một khoảng trống, sau đó thờ ơ nói: "Thím Lý nấu cơm gan heo cho cô, còn nấu một nồi canh táo đỏ nhân sâm, ăn xong rồi đi."
Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.
"..."
"Tối nay không được ở lại với cậu ta, tôi muốn cô đúng bảy giờ tối hàng ngày đến chỗ tôi."
"An tiên sinh, tôi không phải loại phụ nữ đó." Cô nhìn anh với vẻ bi thương vô cùng.
"Nếu không chấp nhận được phương thức này thì kết hôn với tôi đi."
Anh chỉ nghĩ đơn giản như thế này, anh không muốn mất đi Bùi Nhiên. Rốt cuộc đây có phải là yêu không?
Thật ra kết hôn cũng không phải chuyện to tát gì, bố mẹ không còn bất cứ hy vọng gì ở anh nên chỉ cần anh có thể cưới một người phụ nữ khỏe mạnh, còn có thể sinh con là ông bà đã thỏa mãn lắm rồi.
Nam đinh trong nhà họ An thưa thớt, đã rất nhiều lần bố mẹ tỏ ý cho dù là con cái do đám phụ nữ chơi bời bên ngoài sinh ra thì họ cũng nhận. Nhưng tiếc là An Thần Vũ rất biết cách tra tấn hai cụ, cứ thế thỏa thích dạo chơi quanh những khóm hoa.
Kết hôn thật sự rất tốt, anh có thể chiếm hữu cô một cách hợp pháp, danh chính ngôn thuận bắt cô và Phương Tri Mặc vạch rõ ranh giới.