Nhân sinh thật đúng là một điều kỳ diệu, An Thần Vũ chưa từng trải qua cảm giác chờ đợi một người phụ nữ, cảm giác ấy có chờ mong, có lo lắng, có mừng rỡ và còn có một tia phẫn nộ, cảm xúc phức tạp khó mà miêu tả thành lời.
Tại sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy? Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào những con số hiển thị trên chiếc đồng hồ cổ vừa mua được ở buổi đấu giá lần trước, liệu có phải động cơ xảy ra vấn đề rồi không?
Người giúp việc tỉ mỉ sấy tóc của anh thật khô rồi mới lặng lẽ rời đi. An Thần Vũ mặc một thân áo choàng ngủ màu trắng, cổ áo hơi mở để lộ khối cơ bắp được giữ gìn cực tốt, vuông vức rắn chắc nhưng cũng không hề khoa trương, toát lên vẻ quyến rũ mê người, trước kia đám phụ nữ đó chỉ cần nhìn một cái là đã mê mệt quên cả bản thân, nhưng anh nghĩ Tiểu Nhiên sẽ không như vậy, chắc chắn cô sẽ rất xấu hổ.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia: "An tiên sinh, Bùi tiểu thư tới rồi."
"Để cô ấy vào." Không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới rồi.
Bùi Nhiên chưa từng nhìn thấy căn nhà nào đẹp như một cung điện thế này chứ đừng nói là bày trí bên trong, nhìn đống đồ trang trí tinh xảo chói mắt kia, không có mấy thứ mà cô có thể gọi được tên. Đeo chiếc túi vải bên eo, cô nhắm mắt nhắm mũi đi theo quản gia vào trong.
Trong đầu cũng chẳng có suy nghĩ gì nữa, cũng đã sắp bán mình cho người ta rồi, cô không tìm được lý do để khiến bản thân nhìn trông thánh thiện và không phải hổ thẹn, lòng... chỉ có thể chết lặng.
Phòng ngủ của An Thần Vũ còn lớn hơn gấp ba lần diện tích của tất cả gian phòng ở quê cô gộp lại, nơi nào cũng được thiết kế tinh xảo, chạm trổ công phu, nhất là chiếc bình hoa trên mặt bàn bằng kính tối màu, đẹp thật đấy, Bùi Nhiên chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp như vậy.
Chiếc giường lớn nam tính màu xám sáng tiêu chuẩn đặt ở vị trí gần cửa sổ, tay nghề thủ công tinh tế, nhưng trong mắt Bùi Nhiên lại trở thành một vật hết sức kinh khủng, mà nơi ở gần cô nhất là một dãy sofa màu trắng được bày biện theo cấu trúc hình học, cô chưa từng nghĩ đồ nội thất cũng có thể mang tính nghệ thuật như vậy. Chỉ tiếc là người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa lại khiến cô không dám nhìn thẳng.
An Thần Vũ lấy điếu thuốc ra định châm lửa, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Bùi Nhiên khoảng một giây, sau đó lại lẳng lặng ném bao thuốc lá lên bàn trà.
Cô mặc một chiếc áo dài tay bình thường, bên dưới là chiếc quần jean hơi cũ cùng với một cái túi đeo chéo làm bằng vải. Không có bất cứ sự ăn diện tỉ mỉ nào ở đây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn làm nổi bật mái tóc vốn đã đen bóng càng khiến người ta thương tiếc, có lẽ là không quen bị người khác nhìn chằm chằm như một món hàng, Bùi Nhiên cảm giác hơi bất an.
"Lại đây." Anh vươn tay về phía cô, mỉm cười cũng coi như dịu dàng.
Bùi Nhiên không đưa tay cho anh mà nhét hai bản thỏa thuận đã đóng dấu vào tay anh.
"An tiên sinh, đây là thỏa thuận, mong là... mong là anh đừng lừa gạt chúng tôi, nếu không tôi sẽ... tôi sẽ cầm bản thỏa thuận này đến tòa soạn."
"Cô không sợ bị mất hết danh tiếng sao?" Đơn giản chỉ xuất phát từ sự tò mò hỏi một câu.
Nhưng Bùi Nhiên lại nhìn về phía anh với vẻ mặt đầy hoảng sợ, cứ như anh định đổi ý vậy: "Tôi không sợ."
Nhìn kỹ bản thỏa thuận do cô soạn ra: Sau đêm nay và ngày mai, bắt đầu từ ngày xx tháng xx năm 2010, khoản nợ hai tỷ của Công ty đầu tư do Phương Tri Mặc làm chủ sẽ được xóa bỏ toàn bộ, Đế Thượng không được làm khó nữa.
Quả nhiên vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu lòng người hiểm ác, nếu anh muốn làm khó thì có quá nhiều cách để gây chuyện. Nhưng An Thần Vũ vẫn rất sảng khoái ký tên rồi cười nói: "Còn cần dặn dò gì nữa không?"
"Không còn nữa."
Cô cúi đầu, mái tóc rủ xuống che khuất nửa gương mặt, ngăn cản tất cả mọi sự bất kham của cô.
"Phía sau cánh cửa màu đỏ kia là phòng tắm, đi vào tắm rửa đi, quần áo đã được chuẩn bị sẵn rồi." An Thần Vũ cố gắng nói với giọng điệu bình thản nhất, nhưng ánh mắt kín đáo lại không chịu buông tha bất cứ biểu cảm phập phồng nào trên mặt Bùi Nhiên.
Bàn tay nhỏ bé của cô lặng lẽ siết chặt dây đeo của túi vải, song cũng không nói gì nữa, cô chậm chạp đi về phía cánh cửa sắp thay đổi cả cuộc đời mình.
Vừa đẩy cửa ra đã bị căn phòng rộng lớn này dọa cho giật cả mình, Bùi Nhiên còn tưởng đây là nhà tắm chứ không phải phòng tắm thông thường.