"Tiểu Nhiên, hứa với anh, tuyệt đối đừng để biểu hiện của An Thần Vũ lừa. Còn cả cái tên Mộ Dung Hàn Việt kia nữa, bọn chúng chính là một đám súc sinh cậy tiền cậy quyền." Trong lòng Phương Tri Mặc rất mâu thuẫn, anh ấy không muốn Tiểu Nhiên bị những thói hư tật xấu đó vấy bẩn nhưng lại sợ cô xem nhẹ điều này, sống trong vòng quan hệ của Tiêu Đằng Tĩnh một thời gian, Phương Tri Mặc cảm giác như mình vừa bước vào thế giới của những con dã thú.
Bề ngoài An Thần Vũ không nhiễm bụi trần nhưng thực chất anh ta là một tên ích kỷ vô tình, đối với anh ta mà nói, phụ nữ cũng như quần áo, chơi chán là bỏ, điều vô sỉ nhất chính là anh ta sẽ trao đổi bạn gái với Mộ Dung Hàn Việt. Mà những người phụ nữ sa ngã kia đã quên hết liêm sỉ, một lòng trầm luân trong vàng son, xa hoa đồi trụy, cứ thể để mặc bản thân mình bị từng con dã thú phù hoa đùa giỡn.
"Anh, không cần anh nói em cũng biết anh ta là loại người gì, tâm địa bất chính."
"Tiểu Nhiên... Nếu anh xảy ra chuyện, em có thể đồng ý với anh một việc được không?"
"Không, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
"Trả lời anh, em có đồng ý không?" Bỗng nhiên người đàn ông nổi giận gầm lên.
"Em đồng ý." Nước mắt tuôn rơi ướt đẫm hai má.
"Bỏ học. Tưởng Minh sẽ sắp xếp đưa em đến Thành phố S, ở đó có bạn bè của cậu ta, đi đi và đừng bao giờ quay về nữa."
"Tại sao?"
"Anh điều tra được rồi, em bị An Thần Vũ và Mộ Dung Hàn Việt lôi ra để cá cược, đám súc sinh đó lấy việc chơi đùa phụ nữ làm thú vui, mặc kệ anh ta có thích em hay không, anh ta đều sẽ... đều sẽ chiếm hữu em rồi lấy đó làm minh chứng cho chiến thắng! Em biết không, Mộ Dung Hàn Việt là người có hứng thú với em đầu tiên, nhưng khi đó An Thần Vũ đã dùng một chiếc bình hoa cổ để mua lại quyền chiếm hữu em! Tiểu Nhiên, đi đi, chúng ta không học nữa, không học đại học vẫn có thể tìm được việc làm..." Một người đàn ông vẫn luôn kiên nghị đến cỡ nào, nhưng giờ khắc này lại đang khóc, anh ấy ôm đầu, tiếng nức nở nghẹn ngào!
Một khi bị ăn sạch sẽ, với tính cách của An Thần Vũ, nhất định anh ta sẽ ném cô cho Mộ Dung Hàn Việt. Đến lúc đó, Bùi Nhiên xong rồi, cả đời này của cô cũng bị hủy hoại rồi!
"Súc sinh!" Gân xanh trên trán bất chợt nhảy lên, bàn tay nhỏ bé bị Phương Tri Mặc nắm chặt thoáng toát mồ hôi lạnh.
Anh trai nói muốn uống rượu, Bùi Nhiên đi siêu thị mua một thùng bia với anh ấy, lúc hai người quay về, ngoài đường đã tối om, hai chùm tia sáng từ đèn xe chiếu đến hệt như đôi mắt rét lạnh của nhân gian, đảo qua người cô và anh trai.
Hai anh em cứ đi mãi đi mãi mà không chú ý đến từ đầu tới cuối luôn có một cái máy quay theo sát ghi lại tất cả hành động của hai người, đặc biệt là cái cảnh cô và Phương Tri Mặc lơ đãng đυ.ng phải nhau, gần như là bị bắt được khoảnh khắc, biến thành một cảnh tượng mờ ám, không thể giải thích rõ ràng được.
Bùi Nhiên không định quay lại trường học, tối nay cô sẽ ở bên Phương Tri Mặc, à không, phải là mãi mãi ở bên anh mới đúng.
Hai người quay trở lại căn hộ ở ngoại ô phía đông thành phố, đây là nhà của Tưởng Minh, hiện giờ anh ta đang nằm viện nên anh trai ở lại đây trông nom, nơi này không thể không có người ở, gần như được coi là một nửa địa điểm làm việc.
Anh trai không ở biệt thự Nam Sơn như những gì Tiêu Đằng Tĩnh nói, thật ra phần lớn thời gian đều ở căn hộ ở ngoại ô phía đông thành phố này.
Đẩy cửa bước vào, quả đúng là nhà ở tiêu chuẩn của đàn ông, cách bài trí sắp xếp đồ đạc cực kỳ đơn giản nhưng cũng không làm mất đi cá tính, dưới sàn gỗ dày dặn có một ít giấy trắng nằm rải rác, phòng ngủ của anh trai cũng tương tự phòng ngủ của Tưởng Minh, tấm nệm rộng rãi trải trực tiếp xuống sàn gỗ, bên trên còn có mấy cái gối ôm đa giác vứt lung tung, nhìn cực kỳ tùy ý.
Thì ra đây là nơi anh trai vẫn sống thường ngày, dường như lại nhớ tới căn nhà ở quê trước kia, trong không khí tràn ngập mùi hương của anh trai, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng.