Vù một cái, cửa xe mở ra, đúng là một cái cửa xe kỳ lạ.
Lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, Bùi Nhiên cố gắng ăn nói khéo léo nhất có thể: "Bây giờ đã là 5 giờ 18 phút rồi, tối nay tôi còn có chút việc (vay tiền), cho nên bắt buộc phải về ngay."
"Cô đang chơi tôi đấy à?"
"Không phải. Đối với tôi mà nói, bảy vạn bảy là một con số khổng lồ, tôi thật sự không còn tâm trí nào để chơi đùa với anh."
"Lại còn dám phủ nhận? Rốt cuộc từ xưa đến giờ cô đã yêu ai chưa vậy? Làm gì có bạn gái nào không nói gì với bạn trai đã chạy đi mất, làm gì có bạn trai nào đích thân lái xe đến đón mà bạn gái còn ngu ngốc đứng bên đường nói mấy lời khách sáo đó? Bùi Nhiên, cô chọc giận tôi rồi đấy."
Bùi Nhiên lùi về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào sắc mặt của An Thần Vũ chừng mười giây, trong lòng đoán rằng anh lại sắp bắt mình trả tiền ngay bây giờ!
"Tôi... Tôi làm vậy không phải vì thời hạn gấp rút sao? Hơn nữa, tôi đã trốn tiết cả ngày trời, nếu bây giờ không về..."
"Lên xe." An Thần Vũ hít một hơi thật sâu.
"... Anh định đưa tôi về trường à?" Bùi Nhiên vẫn phải hỏi dò một câu.
"Lên, xe!"
Cuối cùng cô cũng cụp đuôi ngồi vào ghế lái phụ, hiện giờ trong lòng chỉ có mỗi một nỗi lo duy nhất đó là trở về quá muộn sẽ không mua được trái cây ngoài chợ, đồ đóng gói trong siêu thị thật sự là quá đắt!
"Ý của anh là muốn đưa tôi về trường đúng không?" Bùi Nhiên chờ đợi câu trả lời của anh là vậy, nhưng tiếc là An Thần Vũ lại đeo kính râm lên, không thèm để ý tới cô, hai tay phiền não khoác lên vô lăng gõ gõ mấy cái, bỗng nhiên cả người lao về phía cô làm Bùi Nhiên sợ tới mức không khỏi rụt người về phía sau.
"Đừng nhúc nhích."
Bùi Nhiên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt gần trong gang tấc của An Thần Vũ. Với khoảng cách này, chỉ cần nhướng mắt lên một chút là có thể nhìn thấy những chấm râu màu xanh nhạt trên cằm anh, như vậy có thể tưởng tượng ra hai người ở gần nhau đến mức nào.
Anh kéo dây an toàn, chu đáo thắt lại cho cô, cuối cùng, người đàn ông còn búng thử mấy cái như muốn thử độ dẻo dai của sợi dây, tiếc là Bùi Nhiên vừa nhìn thấy hành động của anh đã vội co người lại trong vô thức.
Động tác nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của An Thần Vũ, vẻ mặt âm trầm cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, anh thờ ơ nói một câu: "Sợ cái gì, hôm nay tôi sẽ không cắn cô."
Bùi Nhiên nghe đến đây thì không kìm được mà mặt đỏ tai hồng, thân xe giống hệt mũi tên rời cung dần lao đi với tốc độ cực nhanh, lúc xe chạy lên đường cao tốc, cô cơ bản đã cảm giác được mông mình sắp rời khỏi ghế, tốc độ này còn khiến người ta kinh hoàng hơn cả lúc đi tàu lượn siêu tốc. Hai tay siết chặt dây an toàn, rốt cuộc, sau ba phút nín nhịn sự khϊếp sợ, người phụ nữ không kiềm chế được mà thét lên một tiếng chói tai!
"An Thần Vũ! Dừng xe, dừng xe lại... a..."
Tia chớp màu xám bạc như một đường điện, điên cuồng như vũ bão suốt quãng đường đi!
Tay chân luống cuống, cảm giác hệt như vừa đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan. Bùi Nhiên thấp thỏm mở hai mắt ra nhìn, thế nhưng lại là ráng chiều phủ đầy trời!
Đây là một đỉnh núi nằm trên khu nghỉ mát ở ngoại ô Thành phố T, nơi này rất gần với đường chân trời, tầm mắt bao la bát ngát, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp chậm rãi chìm vào sắc đỏ đầy trời cùng với dư âm màu vàng trải dài khắp không gian khiến Bùi Nhiên không khỏi tròn mắt há hốc miệng, những tia nắng mặt trời cuối cùng phủ một tầng sương màu vàng lên bên mặt trẻ trung của cô, khoảnh khắc đó, cô đẹp vô cùng!
Thì ra An Thần Vũ ép cô tới đây chính là vì ngắm cảnh hoàng hôn? Không hổ danh là cao thủ yêu đương, thủ đoạn theo đuổi phụ nữ cũng độc đáo đấy.
"Hoàng hôn, đẹp không?"
"Đẹp... Ư..."
Chỉ cần thấy đẹp thôi là đủ rồi, còn lại không cần cô nói gì thêm nữa, An Thần Vũ đã cởi dây an toàn của mình ra, nghiêng người giữ chặt hai tay vung loạn xạ của cô, đôi môi nóng bỏng nhắm thẳng đến cánh môi thơm mềm, trằn trọc cắи ʍút̼ không buông...
Vì đề phòng Bùi Nhiên không giãy ra được sẽ cắn người, một tay An Thần Vũ để trống đưa lên giữ chặt cằm cô.
"A, không..."