Bùi Nhiên cuống cuồng cầm khay màu vẽ lên, cúi đầu cụp mắt, giả vờ như đang tập trung vẽ tranh nhưng trong lòng không ngừng cầu nguyện, đừng tới đây, đừng tới đây...
Đáng tiếc là An Thần Vũ đã rời khỏi bãi cỏ, Bùi Nhiên cũng chẳng thiết cầu nguyện điều gì nữa, cô chỉ hận không thể vẽ nốt phần còn lại của bức tranh chỉ trong vòng một giây!
45 phút đồng hồ trôi qua, thế nhưng An Thần Vũ vẫn chưa xuất hiện, Bùi Nhiên không khỏi mừng thầm, chẳng lẽ anh ta biến mất là vì đi về nhà rồi?
Nhưng tiếc là ông trời không để cô vui vẻ quá 30 giây.
"Những thứ này là do cô vẽ à?" Tay phải An Thần Vũ cầm một chai nước khoáng.
"Ừ."
Mùi sữa tắm nam nhàn nhạt tản ra từ người An Thần Vũ, hiển nhiên là anh vừa tắm xong.
Thích cảm giác sảng khoái khi chơi thể thao đến mức mồ hôi ướt đẫm người, nhưng cũng có khuyết điểm chung của mấy tên trai đẹp, bệnh sạch sẽ!
Không đợi cô tiếp tục đặt bút vẽ đến nét thứ hai, bàn tay to lớn có sức mạnh khủng khϊếp kia đã giật lấy khay màu của cô.
"Lại đây nói chuyện với tôi."
"An tiên sinh, không phải ai cũng giàu có như anh, tôi còn phải nhờ vào nó để kiếm cơm đấy." Bùi Nhiên định cướp lại khay màu nhưng không có kết quả.
"Người ta trả cho cô bao nhiêu tiền một phút? Tôi ra giá gấp ba." Vừa nói vừa tiện tay đưa cho Bùi Nhiên lon nước dừa.
Sao anh ta biết mình thích uống nước dừa nhỉ? Bùi Nhiên ngẩn người, sau đó lại nghĩ, chắc là trùng hợp.
"Nếu An tiên sinh cảm thấy tiền nhiều là có thể tiêu xài phung phí để theo đuổi phụ nữ, vậy chi bằng đi làm chút chuyện có ý nghĩa cho xã hội đi." Bỏ lon nước dừa xuống, cô dẫn dắt từng bước.
"Phụ nữ? Cô là phụ nữ à?"
"Anh..."
Hiếm khi thấy anh không có ý tiếp tục buông lời trêu đùa mà rời bước đi về phía bức tranh "Câu chuyện của gấu con Bubu" mà Bùi Nhiên đang vẽ dở, khoảnh khắc ấy, quả thực đã có tia sáng rõ nét đầy cảm động lóe lên trong con ngươi đen thâm thúy của anh, có điều anh rất giỏi che giấu, thậm chí nụ cười trên môi còn có vẻ hơi ngả ngớn.
Sợ là cũng chỉ có mình anh biết đến chút rung động nơi đáy lòng ấy. Không phải gấu con Bubu đã biến mất trên thế gian này rồi sao? Đó là những năm tháng thơ ấu anh mắc chứng tự kỷ vẽ ra...
"Cô thích con gấu ngu ngốc này à?" An Thần Vũ thản nhiên hỏi.
"Cũng tạm." Thật ra là rất thích, bởi vì ít nhất thì cuối cùng Bubu cũng có bố có mẹ ở bên, còn cô thì sao? Cô còn chưa chào đời thì bố đã bỏ đi cùng người phụ nữ khác, sau này cũng không bao giờ quay về nữa. Kể từ đó, trong ký ức của cô chỉ còn lại hình ảnh về một ngôi nhà màu xám, ấn tượng về mẹ cũng rất mơ hồ, chỉ nhớ là bà luôn mải mê tìm cho cô một người bố mới.
"Nói dối, rõ ràng là cô rất thích. Tôi dám khẳng định là cô đã đọc hết cả bộ truyện."
Bộ truyện có tổng cộng sáu quyển, ở mỗi quyển, trong cảnh cuối cùng Bubu sẽ choàng khăn quàng cổ có màu sắc khác nhau, nếu không phải người có lòng thì sẽ không phát hiện ra điểm này.
"Thế anh thì sao? Anh cũng từng đọc câu chuyện này rồi đúng không? Nếu không thì sao lại hiểu được?" Bùi Nhiên trả đũa.
"Haha..." An Thần Vũ bình tĩnh cười khẩy: "Trên đời này không có chuyện gì là tôi không biết."
Xì, nói dối!
Nhìn cô lộ ra vẻ mặt coi thường, nhưng An Thần Vũ lại không hề nổi giận, ánh mắt như trầm ngâm suy nghĩ nhìn cô mấy cái, dường như trong người đang có thứ gì đó bốc lên, ấp ủ rồi bị bộc phát, cuối cùng hai mắt anh sáng quắc nhìn về phía cô, sau đó từng bước từng bước tiến lại gần.
Đây... đây chính là cô nhi viện đấy, chẳng lẽ anh không sợ bị sét đánh chết sao? Bùi Nhiên hoảng hốt, theo phản xạ giơ hai tay lên che ngực.
"Làm bạn gái của tôi."