Trong đầu bất giác hiện lên một biển hoa cải dầu vàng óng, gió thổi nhè nhẹ, khi ấy cô còn tuổi thiếu niên ngồi trên xe đạp, vòng tay ôm thắt lưng gầy gò nhưng vô cùng vững chãi của anh trai, cả hai chậm rãi đạp xe trên con đường nhỏ giữa đồng ruộng. Trong không khí còn mang theo mùi thơm nhẹ của cỏ dại, nụ cười của anh trai khi đó còn rực rỡ hơn ánh mặt trời trên cao vào mỗi buổi sớm mai, không hề lạnh lẽo chút nào.
Tiểu Nhiên, ngồi vững nhé, trước mặt có một cái rãnh.
Hả? Này này này, dừng lại đã, thả em xuống đi, a...
Quả nhiên kỹ thuật lái xe của anh trai không đáng tin một chút nào, thế nhưng anh ấy rất cố chấp, nhất định phải ra cái vẻ anh hùng đèo cô vượt qua cái rãnh kia bằng được, thế là cuối cùng xe bị lật, cả người cả xe cùng bay vào rãnh nước suối trong vắt.
Hai người vừa cười vừa kêu đau, trong lúc than thở còn không quên trách móc lẫn nhau. Cuối cùng anh trai đỡ cô dậy, đẩy cô lên bờ, cô quay đầu nhìn anh ấy cười cực kỳ vui vẻ, nhưng bỗng nhiên hai má của anh trai lại hệt như hai con cua luộc, đỏ đến lạ thường, cứ thế sững người đứng dưới nước không chịu trèo lên.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô bật cười, thật ấm áp, ngoài cửa sổ có một chùm ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt phấn nộn, chảy qua bàn tay trắng nõn của cô, nhẹ nhàng di chuyển, một biển hoa cải dầu vàng óng được tái hiện lại trên bức tường.
Thỏ anh đi xe đạp đèo thỏ em phía sau, trong giỏ xe đựng đầy những củ cà rốt giòn tươi.
Trên bức tường thứ hai, cô vẽ tranh với chủ đề "Câu chuyện của gấu con Bubu", gấu con Bubu bị lạc mất bố mẹ, nó được gấu mèo trong công viên tốt bụng giữ lại nuôi dưỡng, thế nhưng Bubu lại không hề hạnh phúc, chú bị mắc bệnh không thích nói chuyện, cuối cùng có một ngày, bố mẹ của Bubu tới công viên tìm ra nó, câu chuyện tới đây là kết thúc.
Trong mắt trẻ con, đây chính là kết cục hoàn mỹ nhất, chúng không cần lo lắng cho tương lai của Bubu nữa, nhưng Bùi Nhiên lại cảm thấy Bubu rất đáng thương, nó đã phải trải qua những gì trong suốt bao tháng ngày chờ đợi bố mẹ đến đón, được người khác đưa đi thì chắc chắn sẽ hạnh phúc sao?
Đối diện cửa sổ bằng kính là bãi cỏ xanh mát, tiết trời bỗng âm mát hơn lúc nãy rất nhiều, ánh mặt trời cũng không còn gay gắt như nữa, đám trẻ kéo nhau đến đây, hihi haha chơi bóng đá, có một người lớn đang đứng ngay giữa chúng.
Cây bút vẽ trên tay Bùi Nhiên khẽ run lên, người này là An Thần Vũ! Nhưng tại sao trên mặt An Thần Vũ lại xuất hiện nụ cười trẻ con như vậy? Lại càng không có khả năng anh lén lút lẻn vào đây chơi với mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện. Với tính cách của anh, nếu làm từ thiện thì nhất định sẽ bày đủ trò ồn ào huyên náo, thông báo cho tất cả các phương tiện truyền thông, mượn cơ hội từ thiện để thổi phồng, nâng cao danh tiếng của doanh nghiệp, đây mới là thủ đoạn mà tất cả đám gian thương trên thương trường đều dùng đến.
Bãi cỏ xanh mơn mởn, chàng trai mặc áo ba lỗ màu trắng, cánh tay phơi ra ngoài để lộ đường cong cơ bắp cân xứng, tỷ lệ cơ thể đẹp đến chấn động lòng người, phía dưới mặc một cái quần short thể thao rộng rãi và thoải mái, chất liệu mát mẻ, vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ. Một thân quần áo giản dị, tươi sáng, sạch sẽ, có lẽ là do khí chất tự nhiên nên dù mặc như vậy cũng vẫn rất thời thượng, xưa nay anh vẫn luôn là một người rất kỹ tính.
"Không đúng không đúng, em đá như vậy là sai rồi..." Trên mặt vẫn mang theo nét ngang ngạnh thường ngày, nhưng dáng vẻ lại giống hệt như một anh trai nhà hàng xóm.
"Haha, anh đá vào gôn rồi!" Lại còn không biết xấu hổ đá thẳng một đám trẻ con.
Bùi Nhiên lắc đầu.
Cũng không biết tại sao mà cô đã đứng ở một nơi khuất tầm nhìn thế này rồi mà vẫn không thoát khỏi khứu giác nhạy bén của An Thần Vũ, bỗng nhiên anh quay ngoắt đầu lại, trong khoảnh khắc phát hiện ra Bùi Nhiên, trong mắt anh bất cẩn để lộ ra vẻ kinh ngạc.