Chương 7.4: Lạnh nhạt

Đêm đó, rốt cuộc An Thần Vũ đã nói gì với anh trai của cô, tại sao anh ấy lại trở nên như vậy?

Phía trước có hai con mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cơ thể cô, Bùi Nhiên kinh ngạc nhìn lại, dạo này đôi môi vẫn luôn nhợt nhạt không có chút sắc màu nào.

An Thần Vũ mặc áo sơmi màu xám bạc, ăn diện rất bảnh bao, lúc này đang nhìn cô chằm chằm với vẻ đầy ý tứ sâu xa, Bùi Nhiên cảm thấy chắc chắn ánh mắt của mình khi nhìn về phía anh đã đủ sắc bén, ít nhất là có một khoảnh khắc nào đó là vậy.

"Anh trai bị người ta cướp đi rồi, cảm giác buồn lắm đúng không?" Nhìn anh cười cực kỳ vui vẻ.

"An tiên sinh sắp xếp cho anh trai tôi một người bạn gái hoàn hảo như vậy, làm sao đến lượt tôi không vui được chứ? Thật sự tôi còn phải cảm ơn anh đấy."

Cảm ơn anh, hiện giờ anh tôi cười cũng thành ra cái dạng đó, cũng không biết vui vẻ đến mức nào!

Nhưng chỉ riêng với tôi lại không cười nữa...

Thật đúng là một cái miệng nhỏ thích châm chọc mỉa mai người khác. An Thần Vũ hôm nay không giống với dáng vẻ trong quán bar tối đó, dường như anh đã khôi phục lại vẻ phong độ lịch thiệp như buổi diễn thuyết ấy. Chỉ tiếc là dù anh có thay đổi như thế nào thì du͙© vọиɠ khống chế cùng với cái tính cố chấp ngang tàng cũng sẽ không thay đổi.

"Đi với tôi."

"An tiên sinh, tôi còn phải làm việc."

"Nếu không đi, em sẽ mất việc ngay lập tức." Anh mỉm cười chắc nịch.

Rũ mắt bấm điện thoại gọi cho Tiểu Linh Tử: "An tổng bảo em đi cùng anh ta đến phòng làm việc một chuyến, chúng ta gặp nhau sau nhé."

"Còn có loại diễm ngộ này cơ à, a a a a, biết thế vừa nãy đã đi cùng em rồi!" Tiểu Linh Tử ôm ngực xót xa.

Bùi Nhiên cười khổ lắc đầu.

Bước chân của An Thần Vũ không nhanh không chậm, dường như anh cố tình đi chậm để chờ cô.

Hai cánh cửa làm bằng gỗ lim khổng lồ như một lối đi của hoàng thất cổ điển, đẩy cửa ra là thấy cửa sổ sát đất như bao trọn ánh mặt trời trên thế gian khiến cả phòng làm việc rộng lớn tỏa sáng nguy nga rực rỡ. Một niềm vui lạ thường khi nhìn thấy cây cảnh xanh mát.

An Thần Vũ đi thẳng đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế ông chủ làm bằng da thật, thảnh thơi đong đưa ghế ngồi, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một hộp quà tinh xảo. Hộp quà tối màu làm nổi bật bàn tay trắng như ngọc của chàng trai, đẹp đến mức hoàn toàn có thể làm mẫu tay.

"Cái này cho cô."

"An tiên sinh, không có công lao gì thì không được nhận thưởng, tôi không có lý do gì để nhận món quà này của An tiên sinh." Bùi Nhiên khách sáo từ chối, tỏ rõ vẻ xa cách.

"Món quà này là do Đằng Tĩnh yêu cầu nhất định phải đưa cho cô."

"Cảm ơn ý tốt của chị ấy giúp tôi, lòng tôi nhận rồi."

"Tại sao lại đứng cách xa tôi thế? Tôi cũng đâu có ăn thịt cô." An Thần Vũ cười tà ác cầm điếu thuốc lên, dáng vẻ lạnh lùng nhưng vẫn đầy quyến rũ.

"Nếu anh không dặn dò gì thêm..."

"Mở quà ra xem có thích không."

Giọng điệu của câu nói này hoàn toàn là đang ra lệnh, không hề có ý thương lượng.

Chống cự vô ích sẽ chỉ khiến thời gian cô phải đối mặt với người đàn ông này bị kéo dài thêm, Bùi Nhiên ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định mở hộp quà ra. Bên trong là một bộ mỹ phẩm đắt tiền của Pháp.

"Thích không?"

"Cảm ơn."

Cô nói rồi nhét tất cả mọi thứ vào chiếc túi vải đựng dụng cụ đầy màu sắc.

"Tối nay tôi đến đón em."

"An tiên sinh, anh làm như vậy có vẻ không phù hợp với thân phận của chúng ta lắm." Bùi Nhiên không nhịn được nhắc anh một câu.

"Có gì kỳ lạ đâu, tôi đang theo đuổi cô." Anh thẳng thắn thừa nhận.

Ha, khóe miệng của Bùi Nhiên khẽ giật lên: "Loại người nghèo khổ chí ngắn như chúng tôi, không chơi được với đám con cháu nhà giàu như các anh."

"Buổi tiệc riêng tư tối nay Phương Tri Mặc cũng tham gia."

"..."