Mỗi khi như thế, Từ Diệu Thành sẽ ngồi xổm xuống đất khóc rống lên.
Ông ta không thể ra tay được.
Cho dù đã qua nhiều năm, tính cách của chị tựa hồ vẫn không thay đổi.
Thậm chí, so với trước kia, lại càng ôn hoà hơn.
Từ Tịnh nhìn tôi, thật thánh khiết, tràn ngập sự bao dung.
Nhưng tôi nhìn về phía chị, lại hét to: “Không cho chị nhìn tôi như vậy!”
Chị lập tức cau mày: “Tiểu Vũ."
Tôi vẫn hét lên điên cuồng: “Không được gọi tôi như vậy!"
Từ Tịnh một tay kéo tôi vào trong lòng, giọng nói vẫn nhu hòa: "Tiểu Vũ, là chị."
Ở trong lòng Từ Tịnh, tôi khóc, không còn biết trời đất gì nữa.
Thật lâu sau đó, tôi mới đẩy chị ra: “Tôi phải đi về.”
Từ Tịnh lo lắng, nhìn vết thương trên người tôi: “Tiểu Vũ, chị đưa em đến bệnh viện.”
Tôi khịt mũi, nói với giọng điệu bất cần: “Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ này, đã sớm thành thói quen rồi.”
Vẻ mặt của chị càng thêm lo lắng: “Em thường xuyên bị thương sao?”
“Chuyện này thì mắc mớ gì đến chị.”
Từ Tịnh kéo tôi đứng lên, tiếp tục ôm tôi vào lòng, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai tôi: “Tiểu Vũ, em như vậy là vì giận chị sao?”
Tôi cảm thấy rất muốn cười to.
“Tôi vì cái gì mà phải giận chị?”
Chính xác, tôi không giận Từ Tịnh.
Mà tôi, hận chị.
Đầu tiên hận chị lúc trước buông tay tôi ra, sau đó hận chị đã quên đi lời hứa của mình.
Chị đã từng nói, sự chia ly này chỉ là tạm thời thôi.
Thế nhưng, nó lại tận 12 năm.
12 năm, cái gì cũng đã thay đổi rồi.
Kỳ vọng qua từng năm tháng chờ đợi của tôi đã nát đến mức không còn lại gì.
Tôi đã không còn cánh.
Mà Từ Tịnh vẫn thuần khiết giống như một thiên sứ.
Tôi nói: “Chị mau buông ra, tôi phải đi về.”
Chị lại cố chấp không buông tôi ra, thậm chí còn giữ chặt tôi hơn: “Tiểu Vũ, em theo chị về nhà đi.”
Tôi lại cảm thấy buồn cười hơn: “Về nhà? Từ Tịnh, chị nghĩ chúng ta còn là người thân sao? Từ lúc chị quên đi lời hứa của chúng ta, thì giữa chúng ta đã không còn là người nhà nữa rồi."
Chị vùi đầu vào cổ tôi, mái tóc mềm mại cũng chạm vào làn da tôi, hơi ngưa ngứa mà lại thật ấm áp: “Tiểu Vũ, đừng như vậy, theo chị về nhà đi.”
Tôi, đến cùng vẫn không thể kháng cự sự ấm áp ấy.
Nhà của Từ Tịnh, thật ra chỉ là một căn phòng mà chị ấy thuê để ở một mình. Không lớn không nhỏ, nhưng đều vô cùng sạch sẽ.
Ga trải giường màu trắng, bức màn màu trắng, áo ngủ… cái gì cũng màu trắng, giống như con người chị vậy.