Đến ngày thứ bảy, tôi dậy đi tắm, trả phòng, chạy đến cửa hàng mua một cái áo khoác con trai. Lưng đeo đàn guitar oanh oanh liệt liệt đi tìm bọn Đớ Thanh.
Tôi nghĩ, mình đã giác ngộ rồi.
Ở khách sạn kia trong bảy ngày, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng mọi chuyện trở nên sáng tỏ.
Tôi không đồng ý Vương Kiều Hồng và Từ Diệu Thành tái hôn, chỉ vì tôi sợ sự thật tôi và Từ Tịnh là chị em càng thêm rõ ràng.
Tôi trốn khỏi nơi ở của Từ Tịnh, là vì tôi sợ mình sẽ rơi vào thứ tình cảm cấm kỵ đó.
Tôi yêu Từ Tịnh không phải từ buổi sáng ngẫu nhiên ngày đó, mà là trong 12 năm nay, tôi nhung nhớ cùng oán hận chị, sớm đã không phải tình cảm chị em mà là yêu.
Từ rất rất lâu trước kia, tôi đã yêu chị gái của mình.
Buổi sáng ngày hôm đó, tôi chỉ là tạo cho mình một cái cớ để thừa nhận tình cảm ấy thôi.
Trái đất vẫn không ngừng xoay.
Lặp đi lặp lại, xuân đi thu đến.
Chị, lại chính là toàn bộ thế giới của tôi.
Tôi không muốn loại cảm tình đầy tội lỗi này tiếp tục sinh trưởng, nên trước khi nó kịp lan tràn, tôi phải loại trừ nó tận gốc.
Thì ra bọn Đớ Thanh tìm tôi mấy ngày, đến mức tưởng tôi đã chết.
Khi tôi đeo đàn guitar đứng trước mặt bọn họ thì đứa nào cũng giống như gặp phải quỷ, vỗ vỗ mặt lẫn nhau: “Không phải đang nằm mơ chứ?”
Tôi cho bọn họ mỗi người một cước: “Đau không?”
Bọn họ ngơ ngác gật đầu: “Đau.”
Tôi buồn cười nhìn bọn họ.
Sau một lúc, bọn họ mới có phản ứng, một phen nhéo mặt tôi: “Hạt mưa nhỏ, chúng tôi đã từng nói với cậu bao nhiêu lần, đừng có chơi trò biến mất, sao cậu chẳng bao giờ thay đổi vậy!”
Tôi nhìn bọn họ cười cười, ra vẻ biết lỗi: “Rồi, rồi, tôi sai rồi.”
Đớ Thanh không cùng bọn họ vui đùa ầm ĩ, cậu đứng ở một nơi sâu kín nhìn tôi, cuối cùng nói: “Chị gái cậu tìm cậu đến mức phát điên rồi. Cậu có biết không?”
Tôi thoáng giật mình, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Trong giọng nói của cậu ta có mấy phần chua xót mà tôi không hiểu được.
Đớ Thanh nhìn tôi, hồi lâu, thở ra một hơi thật dài: “Hạt mưa nhỏ, tôi cứ cảm giác càng ngày... cậu càng cách xa chúng tôi rồi.”
Tôi gượng cười: “Đừng suy nghĩ lung tung.”
Sau đó tôi lại giơ đàn guitar lên, chớp chớp mắt nhìn về phía cậu ta: “Đêm nay chúng ta đi Calava chơi đi?"
Đủ mọi màu sắc của đèn cùng hỗn hợp hơi thở và mùi thuốc lá dơ bẩn trong không khí.
Làm người ta thấy buồn nôn.
Độ nóng trong Calava càng tăng, dưới sân khấu mọi người cuồng nhiệt theo tiết tấu của âm nhạc.