Chương 47

Tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, cúi người nhặt cây đàn lên, chậm rãi đi tới cửa: “Có tôi ở đây, hai người đừng nghĩ đến chuyện tái hôn.”

Nói xong, tôi đẩy mạnh cửa đi ra ngoài.

Đi trên đường cái, tôi cực độ muốn cười.

Vương Kiều Hồng với Từ Diệu Thành muốn tái hôn? Đây là chuyện đáng cười nhất mà tôi nghe được trong năm nay.

Tiếng chuông điện thoại không ngừng kêu vang.

Tôi biết nhất định là Từ Tịnh gọi tới.

Với chị, tôi đã không thể đối mặt.

Tôi biết rõ tính cách của mình, thà bây giờ tàn nhẫn với bản thân, cũng không muốn ngày sau phải chịu đau khổ.

Đơn giản là tắt điện thoại, tìm một nhà nghỉ nhỏ, đi vào.

Trong căn phòng nhỏ dơ bẩn, tôi ngủ say không còn biết trời đất gì nữa.

Đói, liền dậy ăn mì, mệt, lại nằm xuống ngủ tiếp.

Tôi biết mình đang sống rất suy bại, nhưng lại không muốn đối mặt với thế giới ngoài kia.

Có người từng nói giấc mơ chính là do dây thần kinh ở não kích hoạt trong tiềm thức.

Những người kiêu ngạo đôi khi có thể tự mình đứng dậy, một lần nữa làm lại cuộc đời.

Nhìn những con người kiêu ngạo đó, bạn sẽ thấy được, thì ra nỗi đau và sự thống khổ tạo ra bởi tuyệt vọng là hai điều khác nhau.

Thì ra tĩnh lặng chỉ là vẻ bề ngoài.

Đến ngày thứ tư, tôi dù làm cách nào cũng không thể ngủ được, liền mở TV xem để bớt nhàm chán.

Trong TV đang phát một tiết mục giải trí đến buồn ngủ.

Xem trong chốc lát, tôi càng chán nản hơn, đang chuẩn bị tắt đi, lại nghe thấy người dẫn chương trình hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết cách nhìn của bạn về hiện tượng cấm kỵ trong tình yêu không?”

Cầm điều khiển từ xa, tay tôi bỗng phát run.

Trên mặt khán giả đều lộ ra sự chán ghét.

Nhiều ý kiến khác nhau, nhưng khinh bỉ căm hận là chiếm phần nhiều.

Thời điểm ấy có một người đã nói rằng: “Lσạи ɭυâи so với bất kỳ thứ gì đều dơ bẩn và ghê tởm hơn. Người vi phạm, phải chịu trừng phạt của thần linh, trọn đời không thể siêu sinh, nhận hết kỳ thị của thế gian, những lời đồn đại sẽ đả kích bọn họ. Những người như vậy đều sẽ không được chết tử tế.”

Tôi nằm trên giường, tim đập thình thịch.

Trong đầu một mớ hỗn loạn.

Dơ bẩn, ghê tởm, không được chết tử tế... Đây có phải kết cục về sau của tôi không?

Tôi cắn vào chiếc chăn dơ bẩn, khóc thất thanh.

Nếu tôi và Từ Tịnh không phải chị em thì sẽ tốt rồi.

Nếu tôi không sinh ra loại tình cảm này với chị gái mình thì tốt biết bao.

Thế nhưng, trên thế gian này có một câu rất bi ai, đó là không có hai chữ "nếu như".

Vĩnh viễn đều không có.

Tôi không muốn tôi và Từ Tịnh đều không được chết tử tế.

Nếu bắt buộc phải có một người xuống địa ngục, như vậy, hãy để tôi rơi vào địa ngục đó.

Thượng đế chỉ cần đáp ứng tôi giữ lại cánh cho chị là được.