Trên thực tế tôi sớm đã đánh mất lý trí, không có năng lực để phân tích.
Điện thoại vang lên.
Một dãy số xa lạ lóe lên trên màn hình.
Đang do dự nên nghe hay không thì ngón tay vô tình ấn vào nút, bên trong truyền đến một giọng phụ nữ dễ nghe: “Sơ Vũ.”
Là Vương Kiều Hồng.
Tôi trêu chọc bà ta: “Ồ, ngọn gió nào khiến mẹ gọi cho con vậy. Thật sự là chuyện lạ đấy!”
Đã nhiều năm như vậy, bà ta chưa một lần gọi cho tôi.
Vương Kiều Hồng không để ý tới tôi, chỉ nói ngắn gọn nói một câu: “Trở về đi! Tao có chuyện cần gặp mày.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi lắng nghe âm thanh trong điện thoại, nhịn không được mà chửi tục một câu.
Nghĩ một chút, cuối cùng tôi vẫn mang theo đồ trở về.
Vừa mở cửa đã thấy Vương Kiều Hồng đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh bà ta còn một người nữa.
Là Từ Diệu Thành.
Tôi biết không thể trốn tránh nữa, buông đàn guitar xuống, đi đến trước mặt bọn họ, cố ý hỏi: “Quý ông đây là…”
Sắc mặt Từ Diệu Thành nhất thời có chút khó coi.
Ông ta nói: “Tiểu Vũ, là ba đây.”
“Ba sao?” Tôi mở to hai mắt nhìn ông ta, sau đó lập tức lắc đầu: “Không đúng, không đúng, mẹ tôi nói ba tôi đã chết rồi.”
Gương mặt xinh đẹp của Vương Kiều Hồng lập tức trở nên tái nhợt.
Bà ta nhìn tôi gằn giọng: “Sơ Vũ, mày đừng làm loạn.”
Từ Diệu Thành trấn an, vỗ vỗ lên vai bà ta: “Chuyện này không thể trách Tiểu Vũ được. Đều là lỗi của anh.”
Biểu cảm và động tác của Từ Diệu Thành cứ như là một người chồng tốt, một người cha tốt vậy.
Suýt thì bị ông ta làm cho cảm động, tôi châm chọc cười: “Thì ra là ba, ba không chết thì tốt rồi.”
Ông ta thở dài: “Tiểu Vũ, thật xin lỗi. Trước kia đều là lỗi của ba. Từ nay về sau ba sẽ bồi thường thật tốt cho con.”
Tôi cười gật gật đầu: “Tốt quá nhỉ, vậy ba nghĩ nên bồi thường cho con như thế nào?”
Ông ta nói: “Con muốn bồi thường cái gì?”
Tôi nghĩ một chút, nói: “Con muốn ba dùng mạng của mình để bồi thường, ba thấy sao?”
“Sơ Vũ!” Vương Kiều Hồng nhịn không được cho tôi một cái tát, sắc mặt bà ta rất tối.
Tôi ôm mặt, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn bọn họ, khóe môi lại hơi cong lên, xoay người đi lên lầu: “Là con không hiểu chuyện, nói đùa một chút thôi, hai người đừng coi là thật.”
“Tao sẽ tái hôn với ba mày!” Phía sau truyền tới âm thanh lạnh lùng của Vương Kiều Hồng.
Tôi giật mình.
Xoay người nhìn bà ta: “Mẹ nói gì?”
Vương Kiều Hồng khoanh tay, lạnh lùng nhìn tôi: “Tao với ba mày sẽ tái hôn.”
Đàn guiatr trên vai tôi rơi xuống đất đất, tạo ra một âm thanh rất lớn.