Chương 43

Là giống như Thiến Vi nói, vì đã nhiều năm không gặp, đột nhiên nhìn nhận lại nhau, mới sinh ra cảm giác này, hay là...

Tôi muốn xác nhận suy đoán trong lòng mình, vì thế tôi lấy điện run rẩy ấn số, gọi cho Từ Tịnh.

Khoảnh khắc giọng nói chị truyền đến, lòng tôi đột nhiên nhảy dựng một cách mãnh liệt.

“Tiểu Vũ, sao muộn thế này còn chưa ngủ?” Giọng nói của chị vĩnh viễn dịu dàng như vậy, êm tai như vậy.

Tôi không dám nói lời nào, chỉ sợ mình vừa phát ra tiếng, sẽ lộ ra tội lỗi trong lòng.

“Tiểu Vũ… Tiểu Vũ… sao em không nói gì vậy?” Giọng nói của Từ Tịnh dần trở nên lo lắng.

Nhưng tôi, lại cảm thấy vui vẻ.

Tôi cũng không biết mình đang vui cái gì, vì chị đang lo lắng cho tôi sao?

“Tiểu Vũ… em có đang nghe máy không? Tiểu Vũ...” Giọng nói của Từ Tịnh theo sóng điện xuyên qua màng tai, cũng xuyên qua cơ thể tôi.

Tôi bỗng cảm thấy kinh hoảng, lập tức cúp điện thoại.

Tôi biết chính mình đang khϊếp sợ điều gì, khi tôi nghe thấy giọng nói của Từ Tịnh thì cái cảm giác sáng sớm lại trỗi dậy.

Thậm chí càng thêm mãnh liệt.

Tôi cuộn người lui vào trong góc giường.

Vương Sơ Vũ, mày thật sự là quái thai.

Nửa đêm, tôi nghe thấy âm thanh có người mở cửa.

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đèn đã bị người đó bật lên.

Căn phòng nhất thời sáng như ban ngày.

Từ Tịnh trên trán đổ đầy mồ hôi đứng ở cửa, mở miệng thở hổn hển.

Tôi ngơ ngác nhìn chị: “Chị gái…”

Chị vội vàng đi tới, bắt lấy hai vai tôi: “Tiểu Vũ, em không sao chứ?”

Tôi giống như bị điện giật, lập tức đẩy chị ra, lui vào góc giường: “Không… không … không có việc gì…”

Từ Tịnh cũng không chú ý tới sự khác thường của tôi, chị thở dài một hơi, lại nhẹ nhõm, ngồi xuống mặt đất: “Em thật sự làm chị sợ muốn chết.”

Tầm mắt tôi xẹt qua mặt gương mặt chị.

Vốn là một gương mặt trắng nõn, nhưng bởi vì chạy gấp mà trở nên hồng nhuận, trên chóp mũi còn thấm ra một ít mồ hôi, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lấp lánh.

Tuyệt đẹp.

Từ Tịnh không nhận ra suy nghĩ đằng sau ánh mắt tôi, chỉ đảo mắt nhìn tôi: “Chị không biết em xảy ra chuyện gì, gọi điện cho chị cũng không nói lời nào, hại chị còn tưởng em đã xảy ra chuyện…”

Tôi xấu hổ dời ánh mắt đi, nhìn sang nơi khác: “Không có gì… có thể là do điện thoại bị mất sóng.”

Từ Tịnh nghe xong, đơn giản là ngã người nằm xuống mặt đất: “Thật sự là mệt muốn chết… làm chị suốt đêm gấp gáp trở về.” Sau đó chị lại sâu lắng nhìn tôi cười: “Tiểu Vũ nên bồi thường cho chị như thế nào đây?”

Tôi cũng cười: “Chị gái muốn em bồi thường cái gì?”