Chương 42

Tôi trầm mặc nửa ngày.

Sau một lúc, Thiến Vi lại nói với tôi: “Hiện tại đầu óc cậu đều là Từ Tịnh. Cũng không phải đang dùng thân phận em gái suy nghĩ về chị ấy nên có nhiều thứ cậu vẫn không thể rõ ràng.”

Thiến Vi nghiêm túc nhìn tôi: “Sơ Vũ, tốt nhất cậu nên dừng lại ý nghĩ điên rồ này. Vì nếu còn tiếp tục chính là lσạи ɭυâи đó.”

Tôi giật mình.

Lσạи ɭυâи?

Thiến Vi thở dài: “Nói chung cậu đừng nghĩ tới nữa, mang toàn bộ tâm trí đặt vào cuộc thi sắp tới đi.”

Tôi mờ mịt, nghĩ một chút lại lắc đầu: “Không được, bây giờ tôi rất rối.”

Thiến Vi vỗ vai tôi, chúng tôi dựa vào nhau, nhưng không một ai nói gì.

Hồi lâu, cậu ấy mới nói với tôi: “Đến đâu hay đến đó đi.”

Tôi không tiếng động gật đầu.

“Chuyện của Đớ Thanh tôi có nghe nói. Cậu nên đi xem tình hình cậu ta một chút.” Trên mặt Thiến Vi có tia ưu thương nhàn nhạt.

“Buổi chiều tôi sẽ đến gặp mấy cậu ấy.”

Thiến Vi gật đầu: “Ừ, đừng suy nghĩ nhiều quá. Sự tình dù có như thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ cậu.”

Buổi chiều, tôi gặp mặt bọn Hana.

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như không có việc gì của Đớ Thanh, trong lòng không khỏi có chút chua xót, tôi đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta: “Đớ Thanh, thật xin lỗi…”

Đớ Thanh sửng sốt trong vài giây, tiện đà cười ha hả: “Hạt mưa nhỏ, vài ngày không gặp, làm sao cậu trở nên dịu dàng như mẹ tôi vậy.”

Tôi gượng cười: “Cậu không ngại thì cứ gọi một tiếng.”

Đớ Thanh cười cười, lại thở dài một hơi, đẩy tôi ra: “Thôi đi, tôi không có việc gì.”

Lâm Vĩ cùng Hana ở một bên lại ra vẻ chấm chấm nước mắt: “Thật cảm động… Thật cảm động…”

Tôi lại bị bọn họ chọc cho bật cười.

Có thể có được những người bạn như vậy, đối với tôi mà nói, thật sự đã là một thứ tài sản lớn trong đời rồi.

Trở lại căn nhà của tôi cùng Từ Tịnh, cả người lại giống như chìm vào mộng ảo.

Tôi nằm ở trên giường hết nghiêng qua lại nghiêng lại, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Bóng dáng Từ Tịnh giống như sợi dây, thắt chặt ở trong lòng tôi, sau đó điên cuồng quấn lấy trái tim.

Nhớ lại lời Thiến Vi nói, tôi bỗng có chút khủng hoảng.

Trước kia, hai chữ này đối với tôi mà nói, thật sự không có lấy một chút quan hệ.

Thế nhưng hiện tại, đột nhiên nó bất chợt xâm nhập vào tính mạng tôi, không có dấu hiệu báo trước, hoặc vốn tôi đã quên mất việc đề phòng, để nó mạnh mẽ đánh tan tường thành trong lòng tôi.

Tại sao tôi lại có thể sinh ra cảm giác này với chính chị gái ruột của mình chứ?