Chương 40

Đớ Thanh trầm mặc hồi lâu mới nói: “Hạt mưa nhỏ, cậu trở về đi, không còn việc gì nữa rồi.”

“Thật sự không còn việc gì?”

Một người cả đời tàn tật, một người não chấn động nghiêm trọng, như thế nào lại có thể cho qua, không có việc gì.

Đớ Thanh cam đoan nói với tôi: “Thật sự là không có việc gì nữa, yên tâm đi. Đớ Thanh tôi xử lý được.”

Tôi nói: “Gọi hộ Lâm Vĩ đến nghe điện thoại đi.”

“Sơ Vũ.” Âm thanh trầm ổn của Lâm Vĩ truyền đến.

Tôi không tin lời nói của Đớ Thanh, cậu ta càng biểu hiện không có việc gì, sự tình càng trở nên phức tạp. Mà trong chúng tôi, Lâm Vĩ là người tỉnh táo nhất, chắc chắn cậu sẽ nói cho tôi đáp án thật.

Tôi hỏi Lâm Vĩ sự tình đã giải quyết như thế nào.

Ở dầu dây bên kia, Lâm Vĩ trầm mặc nửa ngày mới nói: “Đớ Thanh gánh tội thay cậu. Tuy rằng ba cậu ta là cục trưởng, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ cậu ta không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Tôi nói: “Không cần dông dài, nói vào trọng điểm đi.”

“Đớ Thanh vào bệnh viện thăm hai người đó, ai người hai người đó lại nói không ít lời khó nghe về cậu... Đớ Thanh lại tiếp tục đánh bọn họ.”

“Bọn họ nói gì?”

“Sơ Vũ… Chuyện này…”

“Tôi hiểu rồi, sau đó thì sao?”

“Cậu ta bị sở cảnh sát ghi lỗi nặng. Để lại tiền án, bị trường học phê bình. Lưu một vết bẩn trong cuộc đời, cứ như vậy...”

Tôi trầm mặc.

Sau một một lúc im lặng rất lâu, tôi mới nói với Lâm Vĩ: “Ngày mai tôi sẽ trở về.”

Cậu ta nói: “Ừ.”

Tôi quen biết Đớ Thanh mấy năm, hiểu rõ cậu ta, nhưng lại chưa bao giờ chân chính đối mặt với cậu ta.

Đớ Thanh là người rất có tài, vũ đạo, nhạc cụ, học lực, không có cái nào là không nổi trội hơn chúng tôi, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần vào tay cậu ta, đều có thể trở thành hoàn hảo.

Nhưng người hoàn hảo như vậy, lại bị tôi hủy hoại rồi.

Tôi nhớ lần đầu tiên Đớ Thanh thổ lộ với tôi, là sau ngày chúng tôi quen biết nhau.

Ngày đó không biết cậu ta đi ra từ nơi nào, còn mặc đồ cosplay, cầm theo một cây que nhỏ phát sáng, ném một cành hoa hồng cho tôi, ám muội cười: “Cô gái xinh đẹp này, có thể cùng tôi ăn một bữa tối không?”

Rồi lại có một lần, Đớ Thanh nói cho tôi lý tưởng của cậu ta: “Đớ Thanh tôi về sau muốn làm người đánh đàn giỏi nhất thế giới. Sau đó đi khắp nơi biểu diễn. Để mỗi con người trên từng quốc gia đều phải biết đến tên tôi, sùng bái tôi.”

Thiếu niên hào hùng với lý tưởng của mình, khuôn mặt thanh tú, hình ảnh đó luôn nằm trong trí nhớ tôi.