Chương 39

Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, bên tai là giọng nói dễ nghe của Từ Tịnh.

Khoảnh khắc trước khi ý thức xa rời hoàn toàn, tôi cảm nhận được chị đang vươn những đầu ngón tay thon dài, dịu dàng chạm lên trán tôi, rồi đến mi tâm, đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng làn môi.

Mỗi một chỗ đều lưu luyến thật lâu.

Tôi không biết rằng khi ấy vẻ mặt của chị có mơ hồ, cũng có hoảng hốt.

Nhưng vì quá buồn ngủ, cuối cùng tôi vẫn không mở mắt nổi, chỉ nghe thấy tiếng chị khẽ thở dài, chầm chậm phả lên làn da tôi: "Tiểu Vũ, chị nên làm sao bây giờ?”

Hôm sau khi tôi thức dậy, Từ Tịnh đã đi học rồi.

Trên bàn bày ra đồ ăn chị đã làm sẵn, cùng một tờ giấy nhắn.

Tôi xoa hai mắt nhập nhèm, mở nó ra:

[Tiểu Vũ, chị đi học, buổi trưa sẽ trở về.

Em phải ngoan, bữa sáng chị đã làm rồi, để trên bàn, nhớ kỹ, nhất định phải ăn hết. Nếu không bệnh đau dạ dày sẽ tái phát đấy, còn có, không được chạy lung tung.]

Cuối dòng vẫn là hàng chữ ngay ngắn quen thuộc.

Chị gái em: Từ Tịnh

Tôi cười, đem giấy ghi chú gấp lại bỏ vào ví tiền.

Ăn sáng xong, tôi tìm một động tác thật thoải mái nằm trên ghế sô pha cạnh cửa sổ sưởi nắng.

Tôi nghĩ, nếu căn phòng ấm áp này chính là toàn thế giới của tôi thì thật là tốt biết bao.

Không cần lo lắng máu tươi cùng những chuyện dơ bẩn.

Cuộc sống của tôi chỉ có Từ Tịnh.

Thế nhưng, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

Tôi đã làm đà điểu gục cổ hai ngày rồi.

Mở điện thoại ra, tôi nhận được vô số tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ.

Ngay lúc đó Đớ Thanh gọi điện thoại tới.

Vừa nghe thấy giọng tôi, một cậu con trai to xác như cậu ta lại có thể khóc lớn trong điện thoại.

Tôi bị tiếng nức nở trong điện thoại làm cho buồn cười: “Tôi còn sống mà.”

Cậu ta ở đầu bên kia khịt mũi, giọng điệu đột nhiên cao lên, chính là rất tức giận: “Hạt mưa nhỏ, mẹ kiếp, cậu đích thực không phải là người! Thiếu gia tôi mấy ngày nay lo lắng cho cậu bao nhiêu có biết không? Cậu đừng có động tí là biến mất như vậy. Tôi không muốn bị cậu quay vòng vòng đâu.”

Tôi im lặng nghe cậu ta răn dạy, một lúc lâu, rốt cuộc cậu ta cũng phát hỏa xong, nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu đang rất sợ.”

Tôi đổi tay cầm điện thoại, im lặng một lúc mới hỏi: “Hai người đó… đã chết rồi sao?”

“Không có, một người cánh tay phải bị cậu đạp gãy, cả đời tàn tật. Một người khác nghiêm trọng hơn, não chấn động.”

Tôi không biết nên than a di đà phật, hay là nên oán hận giận vì bọn họ tại sao vẫn còn sống.