Nói xong chị đi tới mở cửa.
Tôi khó hiểu nhìn chị: “Muộn thế này chị còn đi đâu?”
Tay cầm nắm cửa của Từ Tịnh run nhẹ một chút: “Chị... sang phòng bên cạnh ngủ, bạn cùng phòng của chị về quê vẫn chưa trở lại.”
Tôi lập tức cuống quýt chạy xuống giường, ôm cổ chị: “Từ Tịnh, chị đừng đi. Em ở một mình rất sợ.”
Thật sự tôi rất sợ.
Tối hôm qua, có lẽ tôi đã gϊếŧ chết hai người.
Thân thể chị run nhẹ: “Tiểu Vũ ngoan, chúng ta đều đã lớn như vậy rồi... ngủ cùng một chỗ không còn thích hợp nữa.”
Tôi sống chết ôm lấy chị, lắc đầu: “Không phải trước đó vẫn ngủ chung sao? Hơn nữa, chúng ta là chị em, lại đều là con gái, có gì không thích hợp chứ.”
Rất lâu, rất lâu sau đó, tôi mới nghe được tiếng thở dài của Từ Tịnh, chị xoa đầu tôi: “Được rồi. Thật sự là không nói lại em.”
Tôi cười cười: “Em mong có thể trở lại như xưa.”
Trở về lúc tôi chưa bị bẻ gãy cánh.
Từ Tịnh nhìn tôi, không biết chị đang nghĩ gì, một lúc sau chị vươn tay tắt đèn.
Trong bóng đêm, chị chậm rãi cởϊ áσ ngoài.
Ánh trăng tinh khiết xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, dịu dàng mà ưu thương.
Dáng người của Từ Tịnh rất đẹp, hai chân thon dài, da thịt trắng nõn. Dưới ánh trăng, dịu dàng như ngọc.
Tôi nhìn thấy mắt chị trong suốt như nước suối sạch sẽ, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Từ Tịnh nằm xuống bên cạnh tôi, thân thể thoáng có chút cứng ngắc.
Tôi nằm vào lòng chị: “Chị gái, ôm em đi... em lạnh.”
Từ Tịnh chần chờ trong chốc lát mới xoay người, vòng tay qua eo tôi, ôm vào trong ngực.
Da thịt truyền đến một luồng nhiệt ấm áp.
Trên người của Từ Tịnh, vĩnh viễn có hương vị của mặt trời.
Ấm áp, nhu hòa.
“Tại sao lại nhớ đến chỗ này của chị?” Bị ánh trăng phủ kín, ánh mắt của chị dịu dàng như thể sẽ tràn ra nước mắt bất kỳ lúc nào.
Tôi than thở trong lòng, Từ Tịnh, có thể đừng nhìn em như vậy không?
Tôi tránh ánh mắt ấy, trốn vào trong lòng Từ Tịnh, vẽ một vòng tròn trên làn da chị: “Em nghĩ muốn biến chị gái thành đồ ăn, cho nên đã tới đây tìm chị.”
Chị buồn cười nhéo má tôi: “Mèo tham ăn.”
Tôi bĩu môi: “Còn không phải do người nào đó nuôi em mới mấy tháng, đã nấu ăn ngon như vậy.”
Chị cười ngày càng dịu dàng, khóe môi cong lên rất đẹp.
Thân thể tôi mệt mỏi dựa vào trong lòng Từ Tịnh, rất nhanh chóng đã thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng kéo tới.
Tôi nói: “Chị gái, chị kể cho em nghe câu chuyện về cánh thiên sứ đi. Đã lâu rồi em không nghe chị kể.”
12 năm rồi, nhớ lúc còn bé trước khi đi ngủ chị luôn kể cho tôi nghe.
Sắc mặt Từ Tịnh có chút kinh ngạc, sau một lúc, chị lại ôm chặt tôi hơn: “Ừ.”