Mà tôi, cũng không biết có một ngày, chính mình sẽ cùng chị rơi vào địa ngục tối tăm.
Vĩnh viễn không có ánh sáng chiếu tới.
Mãi rất nhiều năm sau đó, khi tôi ngẫm lại, mới hiểu từ lúc Từ Tịnh bắt đầu kể cho tôi những nghe chuyện xưa về "cánh thiên sứ" thì người chị yêu từ trước giờ vẫn luôn là tôi.
Chúng tôi ly biệt 12 năm.
12 năm vật đổi sao dời, có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Nhưng tình cảm xưa kia vẫn chẳng đổi thay.
Sau đó chúng tôi gặp lại, ngày đêm bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, khiến những tình cảm tưởng như đã vĩnh viễn chôn vùi lại bị đào lên một lần nữa.
Dù sao... cũng không thể trách được bất kỳ người nào.
Năm đó chúng tôi tách ra, cũng là lúc cùng nhau bẻ gãy đi một cánh của mình.
...
Tháng chín thời tiết vẫn nóng nực như cũ.
Tôi lười biếng nằm trên giường, đàn guitar cùng đĩa CD ném đầy mặt đất.
Từ Tịnh trở về từ thành phố M.
Thấy bộ dáng lười biếng của tôi, trong ánh mặt trời chói chang, chị liền chạy đi mua nước chanh đá mà tôi thích nhất.
Mồ hôi dính trên người, cảm giác oi bức khiến người ta chán ghét.
Vì thế tôi đem quần áo cởi ra, chỉ mặc duy nhất áσ ɭóŧ cùng quần cụt nằm trên giường.
Mí mắt sụp xuống, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
Lúc Từ Tịnh trở lại, tôi đã ngủ mất rồi.
Mà trong mơ, tôi thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ.
Kinh ngạc nhất chính là thân thể của Từ Tịnh.
Không biết từ khi nào... sau lưng chị chỉ còn duy nhất một cánh.
Tôi hỏi: “Chị gái, một cánh còn lại của chị đi đâu rồi?”
Từ Tịnh ưu thương nhìn tôi, chỉ vào tay tôi.
Tôi vừa cúi đầu nhìn đã cả kinh kêu lên.
Trên tay tôi có một cánh đang đổ máu, chất lỏng màu đỏ cùng lông chim trắng tuyết tạo nên một vẻ đẹp kinh diễm.
Tôi khóc lóc nhìn chị: “Thật xin lỗi!”
Từ Tịnh không nói gì, chỉ dùng một cánh còn lại bao bọc lấy tôi.
Cúi đầu, hôn tôi.
Sau đó chị chỉ vào tay của mình nói: “Em xem, cánh của em cũng đã ở trên tay chị rồi.”
Tôi nhìn thấy tay trái của Từ Tịnh cũng đang cằm một cánh chim màu trắng, máu tươi đầm đìa.
Tôi bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Nhìn xuống tay mình, thì ra chỉ là một giấc mơ.
Thế nhưng, trên môi lại hơi ướt.
Trong mộng, nụ hôn kia của Từ Tịnh, giống như thật sự đã xảy ra trong hiện thực.
Tôi bắt đầu kinh hoàng, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng chị.
Sau đó, tôi nhìn thấy Từ Tịnh đưa lưng về phía tôi, chị đứng bên cửa sổ, yên lặng hút thuốc.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên người chị, tia nắng nhu hòa như phản chiếu bức tranh dịu dàng nhưng lại ngược sáng.
Tôi đi tới, từ phía sau ôm lấy chị, nhỏ giọng: “Chị, em gặp ác mộng.”