Chương 27

Có người nói, con người chính là giống loài có nghiệp chướng nặng nề nhất thế gian này.

Từ khi sinh ra đã được định sẵn cả đời không thể quên đi những tội ác, từ bi và vị tha đến cùng cũng sẽ không thể xóa nhòa.

Tôi khẳng định Từ Diệu Thành cùng Vương Kiều Hồng có một ràng buộc nào đó, thứ ràng buộc đó đã cản trở tình yêu bình thường của bọn họ.

Nhưng trong mắt tôi, bọn họ vẫn là những hình mẫu quá đỗi xa vời, giống như năm đó, mỗi khi Từ Diệu Thành nổi giận sẽ cùng Vương Kiều Hồng ầm ĩ, sau đó lại xé rách váy của bà ta, vừa ân ái vừa câm hận lẫn nhau.

Từ Diệu Thành từng nói một câu, lưu lại rất sâu trong đầu tôi.

“Tôi yêu em đến mức không biết yêu như thế nào mới tốt, tôi muốn cùng em tan ra làm một thể, vĩnh viễn không bao giờ tách rời.”

Tình yêu của họ, đến cùng tôi vẫn không thể lý giải nổi.

...

Đảo mắt đã tới tháng chín, thời tiết về thu.

Tôi cùng Từ Tịnh ở chung vô cùng hạnh phúc.

Chị đối với tôi tốt lắm, cái gì cũng chiều theo ý tôi.

Cuối tuần trở về, đều mang cho tôi rất nhiều đĩa CD âm nhạc cùng sách vở về các loại đàn guitar.

Tôi cũng dần quên đi chuyện chị đã từng ruồng bỏ tôi.

Trong mắt tôi lúc ấy chỉ biết Từ Tịnh là một người con gái tốt, một người chị tốt.

Chỉ cần tôi không muốn rời khỏi nhà, chị cũng sẽ không ra ngoài, cả ngày chỉ ở bên tôi.

Trong phòng, chúng tôi xem đĩa, nói giỡn, ngẫu nhiên bàn chuyện tương lai sau này.

Tôi nói: “Em không có lý tưởng gì lớn, sau này nếu có thể em chỉ muốn mở một lớp dạy nhạc nào đó, đem những gì học được, ghi lại.”

Lúc ấy trong mắt Từ Tịnh tràn ngập ánh sáng nhu hòa, tuy chị không nói gì nhưng ý ủng hộ tôi đã rõ ràng.

Từ Tịnh học ở trường đại học tài chính lớn nhất thành phố M.

Chị nói với tôi: “Thật ra chị không có hứng thú với tài chính, lúc trước học đều vì ba.”

Nhưng ngay sau đó chị lại ôm tôi, thủ thỉ bên tai tôi, nói hiện tại chị đã thay đổi, về sau sẽ học vì chính mình, để kiếm thật nhiều tiền lo cho tôi.

Tôi cẩn thận lắng nghe, lại rúc người vào trong lòng chị hỏi đùa: “Vậy sau này tiền của chị đều là của em, nhưng em sẽ tiêu tiền như thế nào nhỉ? Hình như chỉ dùng để mua đàn.”

Giọng nói từ Từ Tịnh quanh quẩn bên tai tôi, vô cùng êm dịu: “Ừm, đều là của em, em muốn mua gì đều được.”

Tôi nghe thế thì càng vui vẻ, cọ mặt vào trong lòng chị: “Chị tốt như vậy, nếu em không là em gái chị, em nhất định sẽ yêu chị mất.”

Thời điểm đó tôi bỗng cảm thấy thân thể Từ Tịnh hơi cứng lại, nhưng khi tôi ngẩng mặt lên nhìn chị, chị chỉ mỉm cười, dịu dàng xoa đầu tôi.

Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều lắm.

Càng không biết rằng...

Có một ngày, Từ Tịnh sẽ yêu tôi.