Chương 20

Đi ra khỏi quán, tôi ngồi xổm xuống góc tường, châm một điếu thuốc.

Tôi nghĩ, có lẽ mình thật sự đã say rồi, hơn nữa say rất nhiều. Nếu không, tại sao tôi ở chỗ này lại thấy Từ Tịnh đây?

Vẻ mặt chị đầy lo lắng chạy về phía tôi: “Tiểu Vũ! Rốt cuộc cũng tìm thấy em.”

Tôi ngây dại nhin chị, ngay cả bị tàn thuốc làm phỏng tay, tôi cũng đều không thấy đau.

Từ Tịnh thấy tôi như thế, mày nhíu chặt, đi tới giật lấy nó, ném xuống đất, kéo tôi về phía xe taxi đậu không xa: “Đi theo chị!”

Cuối cùng tôi cũng quên đi phản kháng, ngơ ngác bị chị đẩy lên xe, đến chỗ ở của chị.

“Trước tiên tắm rửa, sau đó uống viên thuốc này.” Chị không ôn hòa như ngày thường, trên mặt viết lên ba chữ ‘Rất tức giận’.

Tôi ngoan ngoãn nhận khăn, đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong làn nước ấm, toàn thân đều thả lỏng, men say rất nhanh kéo tới đánh sâu vào trong trí óc, mí mắt tôi bắt đầu nặng trĩu.

Chị ở ngoài gõ cửa: “Tiểu Vũ… em không sao chứ?”

Tôi nghĩ mình nên trả lời chị, thế nhưng, tôi đã không nói nên lời.

“Tiểu Vũ… Tiểu Vũ…”

Trong âm thanh của chị, hai mắt tôi nhắm lại.

Giọng nói của Từ Tịnh, vĩnh viễn dễ nghe nhất thế gian này.

Nửa đêm khi tôi tỉnh lại, Từ Tịnh đã nằm bên cạnh tôi.

Cánh tay chị đặt trên eo tôi, chăm chú đem tôi ôm vào trong ngực.

Tôi xoa huyệt thái dương đau nhức, cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, một bàn tay mảnh khảnh đã xoa đầu tôi, ánh mắt có sự nghiêm khắc: “Được rồi, không phát sốt.”

Tôi mê man nhìn chị: “Làm sao…”

“Em uống rượu.” Từ trên giường, chị ngồi dậy: “Có muốn uống nước không? Chị đi rót cho em cốc nước.”

Tôi nằm trên giường hồi tưởng lại thật cẩn thận, đầu tiên là cùng Vương Kiều Hồng ầm ĩ một trận, sau đó đi vào quán bar uống rượu cùng bọn người Lâm Vĩ, sau đó…

“Đến đây, uống viên thuốc. Nếu không ngày mai em sẽ bệnh mất.” Chị đỡ tôi ngồi dậy, đem một chiếc gối đầu đặt sau lưng tôi.

Tôi ngoan ngoãn cầm lấy viên thuốc.

“Về sau không được chạy đến quán bar uống rượu. Một cô gái nhỏ như em có bao nhiêu nguy hiểm, em không biết sao?” Từ đầu tới cuối chị đều chau mày, chưa từng cười qua một lần.

Tôi giống như ăn phải mê dược, ngoan ngoãn mà gật đầu.

“Về sau cũng không được hút thuốc nữa."

“Vâng..."

Từ Tịnh thở dài một hơi, vuốt ve vết thương trên tay tôi: “Cũng không được làm tổn thương chính mình.”

Tôi nhìn chị, chậm chạp gật đầu.

Cổ họng tôi có phần khó chịu, sau đó tôi bỗng nhào đến ôm lấy eo chị, khẽ gọi: “Chị ơi…”

Thân thể chị có chút cứng lại, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống vai tôi.

Tôi cứ gọi chị gái mãi như vậy, giống như khi tôi còn nhỏ.

Gọi đến khi cơ thể tôi kiệt sức, ngủ trong lòng chị.