Chương 2

Chỉ là thành lũy của bà ta thoạt nhìn như không thể phá vỡ, nhưng nếu cẩn thận để ý, sẽ thấy bên trong đó có một cái khe hở khá lớn.

Bởi vì Từ Diệu Thành, chính là nhược điểm của bà ta.

Còn nhớ năm tôi tám tuổi, nhà trường để tôi viết sơ yếu lý lịch, tôi đã hỏi: "Mẹ, ba của con tên là Từ Diệu Thành có phải không?”

Lúc ấy Vương Kiều Hồng đang ở cùng một người đàn ông mới quen, trên mặt cũng lộ ra sự tươi cười mà tôi chưa từng thấy qua, tôi nghĩ, khẳng định Từ Diệu Thành cũng chưa thấy qua.

Bởi vì ông ta có sở thích sạch sẽ, ngay cả tôi nhìn còn cảm thấy kinh tởm, nếu để ông ta nhìn, khẳng định sẽ nôn mửa.

Vương Kiều Hồng nghe thấy cái tên này, chưa nói quá hai câu đã đem tôi đuổi ra khỏi nhà.

Bà ta nói: "Từ hôm nay trở đi, nếu mày còn ở trước mặt tao nhắc đến cái tên này, mày liền cút khỏi đây đi!”

Lần đó, tôi một mình đến công viên, ở dưới cầu trượt trẻ con hay chơi đến rạng sáng với về nhà.

Khi ấy tôi chỉ mới tám tuổi, công viên không có ánh đèn, xung quanh tối đen như mực, nhìn không thấy bất kỳ ánh sáng gì.

Tôi cuộn người lui vào trong góc tối, nghĩ tới Từ Tịnh.

Chị đã từng dùng ngữ điệu mềm mại nhất nói với tôi: “Tiểu Vũ, chị gái sẽ luôn ở bên cạnh em, vĩnh viễn sẽ không bỏ em lại.”

Càng nhớ, tôi càng lại càng hận chị.

Đến năm thứ 5 chúng tôi chia xa, rốt cuộc tôi cũng đã buông bỏ được giấc mộng ấy, rằng có một ngày nào đó, chị sẽ tới đón tôi.

Tôi lấy hết ảnh chụp gia đình đã cẩn thận cất giữ trước đó, nhất là ảnh có mặt Từ Tịnh, toàn bộ quăng vào thùng rác.

Bởi vì chị nói không giữ lời, chị đã bỏ rơi tôi.

Tôi vốn tên là Từ Sơ Vũ, nhưng sau khi Từ Diệu Thành và Vương Kiều Hồng chính thức ly hôn, tôi đã đổi tên theo họ mẹ.

Những mảnh ký ức năm 4 tuổi trở về trước thật ra tôi đã không còn nhớ quá nhiều, có chăng hình ảnh về Từ Tịnh là luôn rõ ràng trong trí nhớ.

Ngày hôm đó, bầu trời âm u, mưa bụi phảng phất trong không khí.

Bóng tối bao trùm trong căn phòng, tràn ra tiếng cãi nhau, tiếng đồ vật bị đập phá.

Trong không khí tràn ngập sự hư thối đó.

Bọn họ oán hận lẫn nhau.

Mà mỗi lần cãi nhau đến giây phút cuối cùng, bọn họ cùng nhau nằm trên giường điên cuồng một phen.

Sau đó, Vương Kiều Hồng sẽ nằm trong lòng Từ Diệu Thành gào khóc, không để ý đến hình tượng gì nữa.

Hoàn toàn không còn là một người phụ nữ tao nhã và mỹ lệ.