Chương 18

Chị mặc áo T-shirt đen, không đeo kính mắt, khóe môi khẽ cong lên, cười một cách lễ phép. Thấy tôi trở về, chị lập tức nhìn về phía tôi, thanh âm ôn hòa: “Tiểu Vũ, cuối cùng em về rồi.”

Tôi đi tới trước mặt chị, lạnh lùng nói: “Sao chị lại tới đây?”

Vương Kiều Hồng nắm chặt tay, xoay người lên lầu: “Hai đứa nói chuyện đi.”

Giây phút này, Từ Tịnh giống như một đứa trẻ phạm sai, cúi đầu ngồi trên sofa, ngoan ngoãn chờ người ta giáo huấn.

Tôi hỏi chị: “Làm sao chị biết tôi ở nơi này?”

Chị chớp chớp đôi mắt nhìn tôi, gượng cười: “Xin lỗi Tiểu Vũ, lần trước, chị lo em về nhà một mình không tốt, đã đi theo em..."

Tôi khinh thường nhìn chị một cái, đặt đàn guitar sang một bên: “Tới tìm tôi làm gì?”

“Nhớ em.” Chị đi tới, ôm lấy tôi: “Tiểu Vũ… chị xin lỗi, em đừng giận.”

Tôi không kiên nhẫn đẩy Từ Tịnh ra.

Nhưng chị không để ý, chỉ nói: “Lần này chị sẽ không bao giờ buông tay em nữa.”

Tôi thở dài: “Vậy sao lúc trước chị lại muốn buông tay?”

“Chuyện này…” Mặt chị lộ ra vẻ chần chừ.

“Chị lại không trả lời được chứ gì?” Tôi liếc nhìn chị, nói lời trái với lòng mình: “Từ Tịnh, chị chẳng xứng làm chị gái tôi.”

Chị lặn người một hồi lâu, sau đó chậm rì rì mà nói: “Tiểu Vũ, em cho chị một cơ hội làm lại được không?”

Tôi không để ý đến Từ Tịnh nữa, sợ mình sẽ mềm lòng.

“Chị trở về lần này, sẽ ở lại đây trong một tuần.”

Từ Tịnh nghiêng nghiêng thân mình, tiến sát lại gần tôi, bắt buộc tôi phải nhìn chị: “Em gái, em muốn chị bồi thường em như thế nào?”

“Bồi thường?”

“Đúng rồi.” Chị gật đầu, lông mi chớp chớp, rất nghiêm túc.

Tôi cười: “Từ Tịnh, chị cho rằng chỉ trong 7 ngày ngắn ngủi có thể bù đắp được 12 năm tôi mong chờ chị sao?”

Nhất thời, sắc mặt chị trở nên bi thương. Sau một lúc, chị mới chậm rãi mở miệng: “Chị biết, những năm này đều là chị không tốt. 7 ngày này cũng không bù đắp lại được 12 năm của em. Nhưng, hiện tại chị đã tìm được em. Về sau chị còn rất nhiều năm sẽ ở bên cạnh em. Cho dù em có kết hôn, chị cũng sẽ tiếp tục chăm sóc em, mãi cho đến khi em cảm thấy đủ, thật đủ, chị cũng sẽ không dừng lại.”

Tôi quay mặt đi, sợ nước mắt đọng lại nơi đáy mắt sẽ bị chị nhìn thấy: "Đừng nói với tôi mấy lời này."

Trên mặt Từ Tịnh, vẫn tràn ngập vẻ bi thương.

Còn tôi, chỉ mong chị đừng nhìn tôi như vậy.

Đừng đối xử tốt với tôi như vậy.

Tôi là kẻ rác rưởi, sẽ nhiễm bẩn đôi cánh sẽ chị mất.

“Chị về đi, tôi không muốn nhìn thấy chị nữa…”

“Tiểu Vũ…”

“Ra ngoài!” Tôi hướng về phía Từ Tịnh mà cao giọng.