Chương 16

Trong nhà Đường Tiểu Lộ có việc, không tới trường học. Sau khi tan học, tôi trở về nhà một mình.

Phía trước có vài nữ sinh đang vui đùa ầm ĩ.

Tôi nhận ra đám nữ sinh đó chính là bọn ngày xưa ẩu đả với tôi.

Đang muốn quay đi đường khác, lại nghe thấy mấy câu.

“Mày nghe Tiểu Lộ nói không? Con nhỏ Sơ Vũ kia đúng là đứa vừa ngu vừa ngốc.”

“Tiểu Lộ cũng thật cay độc, liếc mắt một cái đã nhận ra con ngu đó là kẻ có tiền, hơn nữa còn dễ lợi dụng.”

“Hừ… chỉ khổ cho chúng ta lúc trước diễn trò, mà Tiểu Lộ nó thật keo kiệt, không chia cho chúng ta chút nào, độc chiếm toàn bộ.”

Tôi thật hy vọng mình là một kẻ điếc.

Như vậy, tôi có thể chết chìm trong những lời nói dối ngọt ngào của Đường Tiểu Lộ.

Cái gì cũng sẽ không biết.

Đường Tiểu Lộ hôm sau đến trường học, vẫn như cũ ngọt ngào gọi tôi một tiếng ‘Chị’, còn nói với tôi, cô ta đang kết một chiếc váy ở cửa hàng."

Tôi cười cười, đẩy cô ta ra: “Đường Tiểu Lộ, cô rốt cuộc là hạng người gì vậy?”

Sắc mặt của cô ta lộ ra hoang, hỏi lại tôi: “Chị, em với chị quen nhau lâu như vậy, chị còn không biết em là người như thế nào sao?”

Tôi lắc đầu cười chua xót: “Tôi thật sự không biết.”

Cô ta chất vấn tôi, sau đó lại khóc chạy ra ngoài.

Giống như người làm sai là tôi.

Đến một ngày,,tôi cùng cô ta một lần nữa nói cho rõ ràng, bao gồm chuyện nghe được trên đường, tất cả đều đem nói cho cô ta.

Lúc ấy vẻ mặt của Đường Tiểu Lộ rất quái lạ. Cô ta nhìn tôi nửa ngày, sau cùng lạnh lùng nói: “Chị suy nghĩ nhiều rồi.”

Buổi chiều tôi tới trường lần nữa, sự tình bắt đầu lẫn lộn đầu đuôi.

Đường Tiểu Lộ nhìn tôi kêu lên, khóc lóc hỏi tôi: “Sơ Vũ, vì sao chị đem bí mật của tôi nói ra? Chẳng lẽ chị muốn tất cả mọi người đều biết tôi từng bị đàn ông cưỡng bức sau đó phải làm thêm chuyện đó sao?”

Tôi mơ hồ mà nhìn cô ta.

Cô ta lại nói tiếp: “Tôi hỏi mấy nữ sinh kia, họ không nói bất kỳ điều gì. Căn bản chính là chị bịa chuyện phải không?”

Tôi lắc đầu. Tôi không biết cô ta đang nói cái gì.

Cô ta bám vào lan can mà khóc, bờ vai thoạt nhìn thật nhu nhược.

Tôi định chạy đến hỏi rõ, nhưng cuối cùng vẫn lùi trở về.

Tôi không muốn để ý đến cô ta nữa, trở lại bàn và ngồi xuống.

Một lát sau, trong lớp lúc đầu vẫn còn ầm ĩ, đột nhiên yên tĩnh lại.

Đường Tiểu Lộ đứng trước bàn tôi ngồi, cầm trên tay một quyển sách.