Chương 12

Bên trong liền im lặng, truyền đến giọng nói của người đàn ông vội vàng giải thích.

Tôi châm chọc cười, nhanh chóng đi về hướng nhà ga.

Tôi nghĩ muốn nói với Từ Tịnh, đó là nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn nhớ đến chị, vẫn luôn nhớ đến lời hứa chị dành cho tôi, tôi càng... không hận chị.

Thế nhưng, hy vọng của tôi rất nhanh lại bị chôn vùi.

Cửa nhà của Từ Tịnh đã bị khóa.

Chủ nhà cho thuê đi tới hỏi tôi: “Cháu là bạn của em sinh viên này à?”

Tôi gật đầu.

Ông ta đưa cho tôi một phong thư: “Nó nhờ bác nếu có một cô gái đến tìm nó, thì đem thứ này giao cho người đó.”

Tôi mở lá thư ra, chữ viết sạch sẽ của Từ Tịnh nhanh chóng đập vào mắt tôi.

[Tiểu Vũ, chị có việc phải đến thành phố M vài ngày.

Thành thật xin lỗi em, chị... lại thất hứa rồi.

Công ty của ba đã chuyển đến thành phố S, nếu em muốn gặp ông, có thể đến địa chỉ chị viết ở mặt trái bức thư.

Chị sẽ nhanh chóng trở về.

Nếu em có việc cần tìm chị, hãy gọi điện cho chị.

Số điện thoại của chị là 039XXXXXXX.

Tiểu Vũ... lần sau chị sẽ không đi nữa.

Gửi Tiểu Vũ, chị gái em, Từ Tịnh.]

Tôi nhìn dòng cuối cùng trong thư rất lâu, cuối cùng một câu cũng không nói, đem lá thư vo lại, ném xuống đất. Sau đó xoay người rời khỏi, để lại ông chủ nhà trọ còn đang trợn mắt há mồm.

Tôi đi trên đường không có mục đích, tiếng xe cội và dòng người xung quanh hối hả, ồn ào.

Đột nhiên, tôi lại không biết nên đi đến nơi nào.

Thành phố này tuy rộng lớn, nhưng không có chỗ cho tôi dung thân.

Nhà của Vương Kiều Hồng cũng rất lớn, chỉ là không khí bên trong lại rất dơ bẩn.

Tôi một chút cũng không muốn trở về.

Lúc này, cô bạn Thiến Vi bỗng gọi điện cho tôi.

“Sơ Vũ, cậu đúng là đồ chết tiệt, mấy ngày nay chết ở nơi nào rồi?”

Tôi châm một điếu thuốc, dựa vào góc tường không có ánh mặt trời chiếu vào: “Ở nhà ngủ.”

“Đừng nói với tôi, cậu ở nhà ngủ suốt ba ngày ba đêm đấy nhé?”

“Ừ, đúng là như vậy.”

Thiến Vi thở dài một hơi, ể oải nói: “Cậu mau đến trường học đi. Lão Lý sắp phát hỏa rồi, nói nếu cậu không đến bà ta sẽ đuổi học cậu luôn.”

“Ừ, vậy để bà ta đuổi đi."

“Sơ Vũ, tôi ra lệnh cho cậu đúng 20 phút nữa có mặt tại trường! Nếu không chúng ta tuyệt giao.”

Không đợi tôi trả lời, Thiến Vi đã gác máy.

Tôi cười cười, tiếp tục hút thuốc.

Nhưng hút được nửa, tôi vẫn cảm thấy phiền toái không thôi, liền dập tắt nó, bắt một chiếc taxi đến thẳng đến trường học.