Chương 11

Dáng người Vương Kiều Hồng rất đẹp, không vì thời gian năm tháng mà già đi.

Thấy tôi trở về, bà ta đem điều khiển cầm trên tay đặt xuống, không hỏi tôi lấy một tiếng, liền xoay người lên lầu.

Tôi chán ghét Vương Kiều Hồng, càng muốn xem vẻ biến sắc của bà ta.

“Con vừa gặp Từ Tịnh.”

Thân thể bà ta đúng là có chút cứng ngắc, đứng lặng trên cầu thang không tiếp tục bước đi.

Tôi còn nói: “Ba hẳn cũng đến thành phố này. Bây giờ ông ta có rất nhiều tiền. Mẹ có muốn một lần nữa đi dụ dỗ ông ta không? Nghe nói ông ta vẫn chưa tái hôn.”

Bà ta không nói gì, xoay người đi xuống lầu, hướng về phía tôi.

Tát tôi một cái vang dội.

Sau 8 năm, tôi lại bắt gặp được hình ảnh một Vương Kiều Hồng mất kiềm chế.

Bộ dáng của bà ta yếu đuối tựa như một đứa trẻ mới sinh.

Khiến tôi thật vui vẻ.

Có lẽ Vương Kiều Hồng cảm thấy một bạt tai này cũng không thể lấp đầy cái lỗ hổng trong lòng bà ta nên cầm lấy cái đèn trên bàn đập về phía tôi.

Tôi cũng không trốn tránh, tùy ý để dòng máu đỏ tươi trên trán chảy xuống.

Vương Kiều Hồng nói: “Sơ Vũ, mày đúng là một đứa quái thai!”

Tôi cười cười, không để ý tới lời bà ta, đi vào phòng của mình.

Trước gương, sắc mặt tôi tái nhợt, máu trên trán uốn lượn thành một đường cong dài nhỏ, xấu xí giống một con giun.

Tôi tùy tiện cầm khăn giấy lau lung tung, sau đó đi về phía giường nằm xuống.

Đầu óc rối loạn.

Nhưng trong lòng tôi lại thấy hưng phấn.

Từ Tịnh đã trở lại cuộc sống của tôi, đây là chuyện duy nhất khiến tôi cảm thấy hưng phấn.

Tôi cầm lấy cây đàn lăn lóc trên mặt đất, dùng hết sức chạy nhanh xuống dưới lầu.



Lần nữa nằm xuống giường, tôi ôm ảnh chụp chung của tôi cùng Từ Tịnh.

Đây là ảnh tôi mang về từ đống rác trong chỗ đồ cũ.

Thì ra, đến phút cuối cùng, tôi vẫn luyến tiếc mà không nỡ vứt đi.

Ảnh chụp toàn thân chị, nụ cười sạch sẽ nhu hòa, đứng bên cạnh tôi, trên mặt rạng rỡ, giống như vẻ đẹp của cả thế giới này.

Tôi ở trong phòng cả ngày lẫn đêm, đàn suốt ba ngày liền.

Ngón tay như bị nát, đau đớn, lại có kɧoáı ©ảʍ.

Sáng sớm ngày thứ tư, tôi im lặng rời giường, đem tất cả quần áo xếp lại, cầm theo tấm ảnh chụp chung đó đi tìm Từ Tịnh, tìm chị gái tôi.

Lúc đi ngang qua cửa phòng Vường Kiều Hồng, tôi nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh rêи ɾỉ.

Tâm tình tôi không tệ, nên tôi gõ cửa phòng bà ta, nâng cao giọng nói: “Mẹ, âm thanh của người đàn ông ở cùng với mẹ có hơi lớn đó, đừng để sáng sớm đã khiến người khác buồn nôn.”