Tôi nằm trên giường, Từ Tịnh quay mặt lại với tôi.
Thì ra chị không chỉ trở nên thật ôn hoà, mà còn trở nên rất đẹp đẽ.
Chị rất được, hoàn toàn thừa kế hết ưu điểm của Vương Kiều Hồng. Mà tôi, hình như càng ngày càng giống Từ Diệu Thành.
Ban đêm, tiếng mưa rơi dần dần nhỏ.
Tôi mơ thấy Từ Tịnh, chị mặc áo sơ mi màu trắng, phía sau có một đôi cánh thiên sứ đang dang rộng.
Chị nói: “Tiểu Vũ, chị gái vĩnh viễn ở bên cạnh em. Đấy là lời hứa suốt đời của chị.”
Ngày tiếp theo sau khi tỉnh lại, chị đã không còn ở trong phòng.
Xốc màn lên, bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ của buổi sáng, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất phiền toái.
Tôi chán ghét ánh mặt trời, chán ghét hết thảy những thứ gì có liên quan đến thứ ánh sáng chói mắt đó.
Từ Tịnh đi đến, trên người đang đeo tạp dề, nhìn thấy tôi, ý cười ôn hoà: “Tiểu Vũ, chị làm đồ ăn sáng cho em, nhanh ra rửa mặt rồi đến ăn sáng đi.”
Tôi hơi ngây ngẩn, thiếu chút nữa liền buột miệng gọi: “Chị gái.”
Nhưng khi bình tĩnh lại, đối diện với chị, tôi lại không gọi được, trong cổ họng tựa như có một khúc cây mắc vào thật khó chịu.
Ăn sáng xong, Từ Tịnh nói muốn đưa tôi trở về.
Tôi nói không cần.
Bởi vì tôi không muốn chị thấy được cuộc sống hiện tại của tôi.
Từ Tịnh cũng không miễn cưỡng nhiều. Chỉ là muốn tôi đáp ứng một điều kiện nhỏ của chị, đó là để chị đưa tôi tới đón xe.
Dọc theo đường đi, chúng tôi cũng không nói gì nhiều.
Chia ly trong một thời gian dài như vậy, làm chúng tôi từ thân thuộc khắng khít trở nên thật xa lạ.
Ánh mặt trời bỏng rát, chiếu vào làn da, có cảm giác nóng đến mức đau đớn.
Xe rất nhanh đã tới, chị bỗng cầm lấy tay tôi.
“Tiểu Vũ, gọi chị một tiếng ‘Chị gái’ đi.”
Tôi mở miệng, thế nhưng không phát ra nổi âm thanh nào.
Tôi biết chuyện xảy ra mấy năm nay hoàn toàn không thể trách chị. Chỉ là trong lòng tôi luôn có chút vướng bận.
Có thể do suốt 12 năm nay tôi vẫn luôn nghĩ chị đã bỏ tôi lại, cảm giác thật rối rắm.
Từ Tịnh thấy tôi không gọi, nét mặt có chút u buồn nhưng vẫn gượng cười: “Không sao, mọi chuyện từ từ sẽ tốt lên.”
Khoảnh khắc xe khởi động, tôi thấy chị đứng dưới trời xanh, mang theo ý cười, vẫy tay về phía tôi: “Ngày mai gặp lại.” Chị nói.
Tôi về đến nhà, thấy Vương Kiều Hồng cũng đã trở về.
Bà ta mặc một bộ sườn xám màu trắng, tao nhã ngồi trên ghế sofa.