Chương 60

Mọi người ngạc nhiên nhìn nó, lần đầu tiên thấy nó nghe điện thoại mà vui đến như vậy, Kin lên tiếng hỏi:

-Có chuyện gì vậy??

-Thiên Bảo vừa gọi đến cho em nói là “anh ấy” vừa về Anh. Mọi người chuẩn bị đi, lát nữa sẽ sang Anh.

Nó nói giọn vui mừng rồi đi thẳng lên phòng không để ai hỏi thêm điều gì, mọi người “ngơ ngác” nhìn theo nó, rồi họ quay lại nhìn nhau “khó hiểu” và rồi cũng đi chuẩn bị.

5 giờ sau

Tại khu đất trống xxx Anh Quốc

Một người con trai cao lớn và vô cùng đẹp trai, mái tóc lãng tử màu đỏ, da trắng như men sứ, mũi cao, đôi mắt màu đỏ đặc biệt, mặc một chiếc áo sơmi màu trắng cũng với chiếc cavat sọc xanh thắt lỏng đứng đối mặt một đám người mặc đồ xám khoảng 30 người, đứng đầu là một chàng trai tóc vàng và một cô gái xinh đẹp tóc nâu. Hai người này đằng đằng sát khí nhìn người con trai kiêu ngạo trước mặt, chàng trai tóc vàng nói:

-Mày có biết tại sao lại bị gọi ra đây không??

-Nếu tao đoán không nhầm thì tao đã “qua đêm” với cô em gái của mày đúng không?? –Người con trai đó.

-Không chỉ có thế thôi đâu, anh làm chuyện đồϊ ҍạϊ với nó xong mày lại bỏ rơi nó, không chịu trách nhiệm về việc anh đã làm, khiến nó thất vọng dẫn đến làm điều dại dột. –Cô gái tức giận.

-Tôi đâu có nói sẽ chịu trách nhiệm đâu, chỉ tại cô ta quá ngu ngốc khi mê mẩn mà bám theo tôi thôi, nên mấy người không thể trách tôi được. Loại người như vậy, chết đi cho đỡ chật đất. –Người con trai nhếch mép cười

-Mày…mày….tao sẽ gϊếŧ mày để làm vật tế cho em gái tao, XÔNG LÊN!!

“PẰNG….” Tiếng súng vang lên, hàng loạt người mặc áo xám ngã xuống, một đám người mặc đồ đen đi ra từ đám cây, trên tay cầm súng chĩa về phía đám người kia, người con trai tóc đỏ nhếch mép:

-Mày nghĩ tao ngu tới mức tới đây một mình à?? GIẢI QUYẾT LŨ KIA, GIỮ MẠNG CHO HAI TÊN CẦM ĐẦU.

Đám người mặc đồ đen xông lên tấn công, đám người này thật đáng sợ, giống như sát thủ chuyên nghiệp vậy, người con trai lôi cái gì đó từ trong túi áo ra ngắm nhìn thích thú. Chưa đầy 10 phút sau, đám người mặc đồ xám đã nằm hết dưới đất, chàng trai tóc vàng bị thương nặng và bị một người mặc đồ đen dí súng vào đầu, riêng cô gái thì không bị làm sao, người con trai đó tiến tới cô ta, nâng cằm cô ta lên ngắm nhìn thích thú:

-Khuôn mặt xinh đẹp thế này, nếu mà chết thì phí làm đó, hay để tôi hưởng thụ nha.

Vừa dứt lời, anh ôm đầu cô gái và hôn lên môi cô mãnh liệt, chàng trai tóc vàng nhìn thấy tức giận định vùng dậy nhưng bị người áo đen đạp mạnh, cô gái bất ngờ, vội đẩy người con trai đó ra, tức giận quát:

-Anh làm cái trò gì vậy??

-Tôi không muốn hôn dở một cô gái xinh đẹp nếu muốn cứu anh ta, thì hãy tiếp tục đi.

Người con trai sờ vào gáy cô tỏ ý muốn tiếp tục, người con gái giật mình quay về phía chàng trai, rồi nói:

-Em không muốn cứu anh ta nhưng em muốn tiếp tục với anh.

Vừa dứt lời, cô gái nhún chân hôn anh, người con trai chìm trong nụ hôn đó, tay không ngừng sờ soạn khắp người cô, nhưng ai ngờ được âm mưu của cô gái, tay vòng ra cổ anh của cô cầm một con dao và đâm vào cổ anh. “PẰNG” tiếng súng sang tên, con dao rơi xuông, cô gái ôm tay đau đớn, người con trai ngạc nhiên, bỗng một giọng nói lạnh phát ra:

-Anh phải cẩn thận với kẻ thù của mình chứ, đại ca

Mấy người ở đó nhìn xung quanh để tìm ra chủ nhân của giọng nói, người con trai sững người “giọng nói này, có phải là….” anh quay người lại, nhìn về phía đạn bắn ra, khuôn mặt vui mừng. 4 nam 4 nữ từ trong lùm cây đi ra, gây chú ý nhất là chàng trai tóc đó và cô gái tóc nâu khói, họ khiến người nhìn phải ngây ngất, nó mỉm cười nói:

-Lâu không gặp, anh khỏe chứ??

Người con trai chạy đến ôm chầm lấy nó, rồi hôn lên chán nó:

-Angel, lâu không gặp, em có biết anh nhớ em đến mức nào không??

-Mới có 1 năm 2 tháng 4 ngày thôi mà, mà lần sau gọi em là Angel Ice. –Nó cười.

Hắn tức giận đi tới, kéo nó về phía đằng sau mình, ra giọng cảnh cáo:

-Lần sau, cậu đừng có hành động thân mật với Sarah như vậy, không thì đừng trách tôi không nể mặt.

-Cậu tưởng tôi cần cậu nể mặt chắc?? –Người con trai đó nói và kéo nó về phía mình.

-Cô ấy là của tôi, cậu cứ thử xem. –Hắn kéo nó về phía mình, giọng thách thức.

-Hai người có thôi đi không??

Nó tức giận quát lên, mọi người nhìn nó, nó nói:

-Anh giải quyết đông người kia đi rồi hãy nói chuyện.

-Hai người nên cảm ơn cô gái này đi, nhờ cô ấy mà lần này tôi tha cho hai người đó.

Người con trai gật đầu rồi nhìn về phía chàng trai và cô gái lúc nãy nói, người con gái đỡ chàng trai dậy và đi. Lúc này người con trai đó mới quay sang nó hỏi:

-Tên này là ai (chỉ về phía hắn)?? Sao lại nói như vậy??

-Đây là King William-sát thủ số 1 thế giới đó, là vị thiếu chủ lừng lẫy của B&W và cũng là….

-Tên này là thiếu chủ sao?? –Chưa để nó nói hết, người con trai đó ngạc nhiên nói.

-Đúng vậy, tôi là thiếu chủ và sắp tới cũng sẽ là new leader của tổ chức. Còn cậu là ai?? –Hắn

-Người con trai này là Trần Thiên Nam, mọi người có thể gọi anh ấy là Ghost, anh ấy là đại ca của tổ chức và là sát thủ số 3 thế giới, anh ấy vừa mới đi sang Austraylia làm nhiệm vụ nên không có mặt ở tổ chức. –Nó chỉ về phía Ghost

-Chào thiếu chủ.

Ghost cúi đầu cung kính, hắn gật đầu, anh quay sang phía mấy người còn lại hỏi:

-Angel, họ là….

-Anna, Mary, Bảo Ngọc, Kelvin, họ là bạn em. Đây là Ken-anh họ em, còn người này là Kin-anh trai em. –Nó

-Chào mọi người, (rồi quay sang phía Kin) hóa ra cậu là người làm cho Angel buồn à?? –Ghost

-Được rồi, về thôi, tôi đói rồi.

Hắn nói rồi kéo nó đi trước, mấy người còn lại đi theo sau, Ghost nhìn nó nghi ngờ “không lẽ, em và thiếu chủ lại…”

t/g:Giới thiệu nhân vật

Trần Thiên Nam (Phillip): 18 tuổi, thân hình cao hớn, vô cùng đẹp trai và khá giống hắn, hắn 10 thì Thiên Nam cũng 8,5, có mái tóc lãng tử màu đỏ, đôi mắt đỏ đáng sợ, mũi cao, da trắng như men sứ. Tính cách thì tàn bạo, nhẫn tâm, kiêu ngạo, hống hách, thay áo bằng với việc thay bồ, muốn có cái gì phải có bằng được. Là sát thủ thứ 3 thế giới-Ghost sau nó và hắn, yêu nó ngay từ khi 8 tuổi, IQ 250, thân thế hé lộ sau….

Vào truyện

Tại dinh thự tổ chức B&W ở Anh

8 người bọn nó cùng với mấy người của B&W ngồi sở phòng khách, chờ đợi vị LAEDER đáng kính kia, Hà Vi ôm lấy Thiên Nam nói:

-Ui, đại ca à, lấu lắm không gặp ca, nhớ đại ca nhiều quá, mà đại ca đẹp hơn đó nha.

-Đại ca ta lúc nào chả đẹp. –Thiên Nam tự mãn.

-Nhưng vẫn không bằng thiếu chủ được. –Hà Vi nói rồi chạy đi, trước khi ngọn núi lửa kia phun trào.

-Em…-Thiên Nam bật dậy rồi quay sang nhìn nó và hắn.

Cạch, cánh cửa mở ra, vị LEADER đáng kính bước vào, ông cười:

-Các con tới rồi à, có chuyện gì mà vui vậy??

-LAEDER/sư phụ/ông. –Mọi người, nó và hắn đồng thanh.

-Được rồi, cần gì khách sáo như vậy, hãy gọi ta là sư phụ đi, còn 6 đứa hãy gọi ta là ông giống King đi.

-Sư phụ, như vậy đâu có được, phải làm đúng theo quy tắc chứ, người của tổ chức sẽ bàn tán đó. –Nó nghiêm giọng.

-Thôi được rồi, vậy chừng nào không có người ngoài thì hãy gọi ta là sự phụ. –Ông hắn cười

Mọi người gật đầu, nó quay mặt ra hướng khác, ông hắn nhìn Thiên Nam nói tiếp:

-Phillip, nhiệm vụ vừa rồi con làm tốt lắm, nhưng người bên ấy nói tiểu thư họ đã bị “cưa” nên lúc con đi, con bé vẫn tơ tưởng không ăn không ngủ đo, ta không muốn việc này xảy ra nữa.

-Vâng.

Thiên Nam gật đầu rồi liếc nhìn sang nó, nó cau mày khó chịu nhìn anh rồi quay sang hướng khác, anh cúi mặt xuống hồi lỗi, hắn này giờ quan sát thì tức giận, không hiểu sao hắn lại không ưu tên Ghost này, mặc dù tên đó là người quan trọng trong tổ chức, chợt ông hắn nói:

-Mà Bao giờ 3 đứa nó về vậy?? Nhiệm vụ hoàn thành từ 2 tháng trước rồi mà, không biết chốn ở đâu nữa. Thiên Vũ, Thiên Kì, Thiên Minh, tìm 3 đứa nó, ta dao cho tụi con đó.

-Vâng. -3 người họ đồng thanh.

-Được rồi, ta đi nghỉ đây, già rồi, sức khỏe không tốt như các con đâu. –Ông hắn nói và đứng dậy đi.

-Sư phụ, người có nghỉ ngơi như con nói không đó. –Nó bất chợt lên tiếng nói đang sợ.

-Ta nghĩ, người cần nghỉ ngơi là con đó, Angel. –Ông nó nói rồi bước đi

Nó tối mặt, cúi xuống đất, mọi người nhìn nó khó hiểu, Kin lay lay người nó lo lắng hỏi:

-Tiểu Băng, em làm sao vậy.

-Em không sao đâu, em mệt rồi, đi trước đây. Thiên Bảo, em giao mấy người họ cho anh nha.

Thiên Bảo, Hà vi, Hà Mi cùng 3 người còn lại của tứ đại hậu vệ ngạc nhiên, đơ người lại, nó vừa xưng “em” và gọi cậu là “anh” ư?? Nó nhíu mày vì không nhận được câu trả lời, Mary giật áo Thiên Bảo, Anh bừng tỉnh nói vô thức:

-Ừm, Sarah.

Nó mỉm cười rồi bước đi, mấy người còn lại của B&W sững người, nó vừa cười đó, bình thường cả năm cười được 1 lần nhưng dạo này nó cười nhiều quá, cách ăn nói khác, nó thay đổi thật rồi. Chợt hăn đứng dậy:

-Tôi có việc cần hỏi ông nên đi trước.

Hắn nói rồi đi về phía ông hắn đi vừa nữa, Thiên Nam cũng đứng dậy không nói lời nào mà bỏ ra ngoài.

Tại chỗ hắn và ông hắn

Hắn tiến tới vào phòng, chỗ ông hắn đọc báo, hắn ngồi cạnh đó, hỏi:

-Ông à, vừa rồi ông nói vậy là sao???

-Con bé chưa nói gì à?? –Ông hắn bỏ tờ báo xuống.

-Nòi gì cơ?? –Hắn ngạc nhiên

-Chắc con bé không muốn để người khác lo thôi, con bé tội nghiệp lắm, con phải dành tình yêu thương cho con bé đó.

-Thiên Băng bị làm sao hả ông??

-Không, chỉ là con bé ít ngủ nên sức khỏe yêu thôi.

Ông hắn giật mình nói, hắn nghĩ đến nó thì rùng mình, nó sao nói là “yếu” được. Ông hắn nói:

-Mà truyện của con và Angel, ta thấy thái độ của con đối với con bé có khác biệt, có chuyện gì xảy ra à??

-À, chuyện đó….. –Hắn đỏ mặt kể lại

-HA….HA….HA…. Đã đi đến mức đó rồi à?? Hình như con bé thích con lắm đó, nên nó mới đồng ý. Cố bé Angel-bảo bối của ta giao cho con đó, con phải chăm sóc cô bé thật tốt đó, đừng làm nó buồn. –Ông hắn.

-Vâng. –Hắn nói “Sao ai cũng nói như vậy nhỉ??”

-Được rồi, chúng ta đi tìm Angel, chắc giờ con bé đang ở chỗ đó.

Ông hắn nói rồi đứng dậy bước đi trước, hắn lững thững đi theo phía sau.

Tại chỗ của nó

Nó ngồi ở chỗ quen thuộc, dưới một gốc cây to nhất cạnh hồ, nó nhìn xung quanh rồi bất chợt mỉm cười, nó dạo này thay đổi nhiều quá, hay cười hơn trước nhiều. Dạo này nó cũng cảm thấy bản thân thay đổi, nhiều khi bị mất cảm giác và hay quên, ngủ cũng nhiều hơn trước, cứ thế này thì không mấy nó cũng được gặp mẹ và Charles, nó bất chợt nghĩ đến hắn, nước mặt liên tục chào ra.

-Angel, sao lại ngồi khóc ở đây à??? –Thiên Nam từ đâu đi tới, ngồi cạn bên nó, ân cần hỏi.

-Là anh à, đại ca. –Nó ngước lên nhìn và ôm trầm lấy anh.

-Angel, ngoan nào, có chuyện gì vậy?? Kể anh nghe đi. –Thiên Nam vỗ về nó.

-Đại ca nè, nếu một ngày nào đó, em không còn là Angel của anh nữa…. –Nó dựa vào vai anh.

-Dù em có kết hôn đi nữa, em vẫn mãi là Angel của anh.

Thiên Nam ngắt lời nó “Hơn nữa, người em lấy sẽ là anh”. Nó ngước nhìn anh, rồi vén tóc anh lên, nhìn chăm chú rồi chợt mỉm cười, Thiên Nam nhìn nó khó hiểu, nó nói:

-Đại ca, anh vẫn đẹp như vậy nhỉ, vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người giống như 11 năm trước, mái tóc đỏ, đôi mắt cũng đỏ, không thảy đổi gì hết.

-Còn em thì đẹp hơn trước nhiều, Angel.

Thiên Nam phì cười, rồi nhìn nó chăm chú nói. Nó mỉm cười. Anh nỏi tiếp:

-Chắc hẳn mẹ của em cũng phải đẹp lắm.

Nó giật mình, cúi gằm mặt xuống đất, nước mắt rơi xuống, Thiên Nam ngạc nhiên, sao bây giờ nó dễ khóc như vậy, nếu là trước kia thì nó đã lạnh lùng bỏ đi rồi. Thiên Nam dùng tay giữ lấy mặt nó và nâng lên, anh cúi xuống hôn nhẹ vào khóe mắt long lanh của nó, nó ngạc nhiên, đỏ mặt quay đi hướng khác. Thiên Nam nói:

-Angel, đừng khóc như vậy, nước mắt của em lắm anh đau lắm đó

Nó ngạc nhiên nhìn anh, Thiên Băng nhìn nó nói giọng nghiêm túc:

-Angel, thực sự thì ngay từ ngày đầu tiên gặp em anh đã…. đã….

-Hai người làm gì vậy??