Chương 30

Tại biệt thự họ Trần

Ba nó đi vào, mặt tối sầm, hai mắt đỏ hoe như vừa khóc, bà Rose (người ba nó dẫn về) hớt hải chạy tới:

-Có chuyện gì vậy anh???

-Kh … không … không thể nào, em không thể chết được. -Ba nó nói trong vô thức.

-Ai chết vậy anh??? –Bà Rose hỏi

-KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN ĐẤY XẢY RA ĐƯỢC, KHÔNG ……… -Ba nó hét lên rùi bất tỉnh đi.

-Anh, anh, anh sao vậy??? Mau tỉnh lại đi …. –Bà Rose lay lay người ba nó.

-Người đâu, gọi bác sĩ ngay, ông chủ của các người bất tỉnh rồi. –Bà Rose hét lên kêu người tới.

Quản gia chạy tới, nói:

-Tôi gọi bác sĩ rồi, ông chủ bị làm sao vậy???

-Ta không biết nữa, ông ấy …… -Bà Rose

30 phút sau

-Chủ tịch không xao, chỉ là bị sock nặng thôi, tôi sẽ đưa thuốc bổ để chủ tịch mau khỏe lại. –Bác sĩ nói.

-Các người ra ngoài hết đi, Kin ở lại với ba, ba có chuyện cần nói. –Ba nó nói.

Cạch, mọi người ra ngoài và đóng cửa lại, Kin lạnh giọng:

-Có chuyện gì???

-Kin, mẹ con con đã …. –Ba nó nói đến đây thì chợt rơi nước mắt

- Có chuyện gì xảy ra với mẹ tôi??? –Kin

-Bà ấy chết rồi. –Ba nó nói rồi cúi đầu xuống.

Kin chết lặng, rồi quay sang túm cổ áo ba nó hét:

-Ô … ông … ông nói dối, mẹ tôi chưa chết, ông nói dối ….

-Con nghĩ ba sẽ đem chuyện này ra nói dối??? –Ba nó

Kin lặng người, tay buông áo ba nó ra từ bao giờ, anh hét lên:

-Chính ông, chính ông là nguyên nhân làm mẹ tôi chết, chính ông đã đuổi Tiểu Băng và mẹ tôi ra khỏi nhà.

-Kin, con đừng nói vậy, ba cũng không hề muốn chuyện này xảy ra. –Ba nó

-Không, tôi không muốn nghe. Trần Minh Thiên, tôi hận ông. –Kin nói rồi chạy lên phòng, để lại người đàn ông nhìn theo nước mắt rơi xuống.

Kin chạy lên phòng, đóng “SẦM” cửa lại, anh khóc nức nở, rùi anh mở tung cửa sổ và hét:

-TRẦN MINH THIÊN, TÔI HẬN ÔNG….

2 năm sau

Nó liên tục đạt được các chứng chỉ và trong 2 năm nó hoàn thành chương trình học cửa thpt (chém quá nhỉ, nhưng thôi kệ). Hiện tại nó đang học để thi vào đại học (8 tuổi đó, ai tin không???). Trong hai năm xảy ra rất nhiều chuyện nhưng không thể tiết lộ được.

Tại New york – Mỹ

Nó đang ở trong thư viện, chợt có tiếng cãi lộn, nó nhíu mày ngước lên thấy một cô bé đang dang tay ra như ý muốn bảo vệ cô bé đang khóc lóc phía sau, cô bé phía trước quát:

-Các người nói dối, chính bạn ấy thấy hai người lấy sách thư viên, bạn ấy la lên thì hai người đánh bạn ấy. Vậy mà các người còn dám nói bạn ấy đặt điều.

-Con nhãi, tao đánh cả mày đấy, mau cút ra. –Tên mặc áo vàng nói

-Con nhãi phía sau kia, mau xin lỗi bọn tao đi. –Tên mặc áo xanh.

-Không, tôi nói thật thì sao tôi phải xin lỗi. –Cô bé phía sau khóc lóc.

Tên mặc áo vàng đẩy cô bé phía trước ra, tũm cổ áo cô bé phía sau quát:

-Con nhãi, tao cho mày nói lại lần cuối.

-Tôi nói rồi, các người lấy sách thư viện. –Cô bé cương quyết.

-Mày ….

-Theo bộ luật về trẻ em, các người có biết bạo hành trẻ em sẽ phải ngồi tù mấy năm không??? –Nó tiến tới, lạnh giọng nói.

-Lại một con nhãi chán sống nữa. –Tên áo xanh nói.

Hai cô bé vừa này ngạc nhiên nhìn nó, tên áo vàng thả cô bé kia ra, chạy lại quát:

-Mày giám xen vào chuyện của tao à???

Hắn tay định giơ tay đánh nó thì nó đạp vào chân hắn ta, làm hắn bay cách ra xa. Mọi người trong thư viện ngạc nhiên, họ không tin vào mắt mình, một cô bé tầm 7,8 tuổi lại có thể đá một tên to con như vậy ra xa. Tên áo xanh thấy bạn mình bị đá thì chạy lại, xông vào đánh nó, chợt có một bàn tay to lớn tùm áo hắn ta từ phía sau và vứt hắn ta ra phía ra một cách dễ dàng, một đám người mặc giống đồ người đó cũng chạy tới, cúi đầu chào nó:

-Tiểu thư, chúng tôi tới trễ. (là vệ sĩ của nó)

-Tiêu thư không sao chứ??? –Tên vừa nãy nói

-Các người chậm quá đấy, nếu có lần sau thì các người biết tôi sẽ làm gì rồi chứ??? –Nó lạnh giọng.

-Chúng tôi xin lỗi. –Cả đám đó cúi đầu.

-Sử lý lũ kia đi, thật là sui xẻo mà, muốn đến thư viện đọc sách mà cũng không xong. –Nó nói rồi đi tới bàn vừa nãy nó ngồi và tiếp tục đọc sách.

Vệ sĩ của nó lôi hai tên kia ra, mọi người trong thư viện xì xào một hồi rồi ai vào việc đấy. Hai cô bé lúc nãy chạy tới, ngồi vào bàn nó, cô bé phía trước hồi này nói:

-Chào bạn, mình làm quen với bạn được không??? Mình tên Mary.

-Chào, mình là Anna, cảm ơn bạn đã cứu mình nha. –Cô bé còn lại nói.

-Vừa rùi bạn siêu thật đó. –Mary

-Bạn học võ ở đâu vậy??? –Anna

-Bạn học bao lâu rùi??? –Mary

-……..

Nó vẫn im lặng không nhìn 2 người đến một lần, Anna và Mary cũng im lặng nhìn nó. Nó đọc xong, gập quyển sách lại, Anna liếc nhìn quyển sách, ngạc nhiên nói:

-Trời ơi, bạn có thể đọc được quyển sách này ư???

-Bạn hiểu được nó nói gì??? Bạn giỏi thật đó. –Mary

-Hai người ồn ào quá.

Nó lạnh lùng nói rùi ra hiệu cho vệ sĩ cất quyển sách về chỗ cũ và bước đi. Anna và Mary nhìn nhau rùi gật đầu

Từ đó, ngày nào cũng có hai cô bé lẽo đẽo theo sau nó và không để nó phát hiện. Trong một tuần, Anna và Mary đã biết được địa chỉ của nó, lịch trình của nó.

Tại quán café mà nó hay ngồi.

Nó đang nhâm nhi ly capuchino nóng hổi và đang đọc quyển sách với độ dày lên tới cả nghìn trang, Anna và Mary đi tới, ngồi xuống cùng nó, Anna vui vẻ:

-Chào, chúng ta cũng có duyên đấy chứ.

-Hay là mình kết bạn nha. –Mary

-Đúng đó, qua lần ở thư viện chúng ta lại gặp nhau nè. –Anna

-Chứ không phải 1 tuần nay các người đi theo tôi à??? –Nó nói nhưng vẫn tiếp tục công việc.

Anna và Mary ngớ người, nó biết mà không làm gì. Anna cười tươi nói:

-Bạn phát hiện ra à??? Sao không bắt quả tang bọn mình???

-Bắt thì có ý nghĩa gì??? –Nó

-Bạn này, mình rất quý bạn đó, bạn là bạn với tụi mình nha!!! –Mary

Nó ngước lên nhìn hai người, hai nười này có nụ cười rất tươi, hồn nhiên trong sáng rất giống như nó trước kia, nó suy nghĩ một hồi rùi nói:

-Làm bạn của tôi rất khó, hai người sẽ phải có chương trình học ngoài sức tưởng tượng, phải chịu đau đớn, phải có sự kiên trì, tôi nghĩ hai người sẽ không chịu đựng được lâu đâu.

-Không, tụi tớ sẽ cố gắng mà. –Anna và Mary đồng thanh.

-Vậy thì được thui, chúng ta là bạn. –Nó nói.

-Tốt quá rùi, để mình giới thiệu nha. –Anna

-Khỏi đi, tôi đã biết đến các cậu từ rất lêu rùi, cậu là Anna, công chúa Monaco đúng không (chỉ vô Anna)??? Còn bạn là Mary, tên thật là Minamoto Yukiko, công chúa nhật bản (chỉ về Mary). –Nó nói

Anna và Mary ngạc nhiên, Anna nói:

-Sao bạn có thể biết nhiều như vậy, tụi mình nhớ là chưa xuất hiện trên báo mà???

-Mà bạn giới thiệu đi chứ???

-Tôi là Sarah, công chúa Anh quốc. –Nó

-Cái gì??? Bạn là vị công chúa bị ẩn đó sao??? –Anna và Mary hét lên.

Tiếng het nủa 2 cô làm mọi người chú ý, nó nhìu mày nói:

-Hai người nói nhỏ đi không được à???

-Hì, xin lỗi. –Anna

-Hai người sẽ đến sống nhà tôi và theo chương trình học của tôi, sẽ vất vả đó.

-Ừm.

Sau đó, Anna và Mary chuyển đến nhà nó sống, cùng nó học vượt cấp, học võ, …. Vì cũng thông minh nên hai cô học rất nhanh (nhưng kém nó).

End Flashback

Nó khẽ rơi nữa mắt, hắn thấy vậy nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt cho nó rùi hôn lên chỗ nước mắt chảy xuống, nó ngạc nhiên, mở to mắt. Hắn ấp úng:

-Xin lỗi.

Nó thẹn thùng cúi mặt xuống, hai má hồng hồng. Hắn nhìn nó mà không kiềm nổi mình, vội quay sang phía khác để không nhìn thấy mặt nó, hắn nói:

-Em đừng buồn nữa, dù gì mọi chuyện cũng qua rùi, em phải cố gắng sống tốt để không khiến sự hi sinh của mẹ em là vô ích.

-Vậy, anh thấy tôi sống không tốt ở điểm nào??? –Nó quay sang hắn dò xét.

-Không, ý tôi không phải vậy??? –Hắn vội quay sang thì bắt gặp khuôn mặt rất gần của nó, hắn nhìn nó không chớp mắt

-Nè, anh bị làm xao vậy. –Nó lay khẽ người hắn.

-À, không, tôi không…. –Hắn ngượng ngùng.

Nó vẫn chăm chú nhìn hắn, nó đột nhiên cảm thấy hắn lúc đỏ mặt đẹp trai vô cùng, nó giơ tay chạm vào mắt hắn, hắn đơ người vì hành động của nó, nó nói:

-Anh đẹp trai thật đó, đẹp hơn cả Kin.

Hắn ngạc nhiên, chuyển sang đỏ mặt, hắn thật không ngờ nó có thể nói như vậy, hắn lắp bắp:

-C … cảm … ơn … em….

-Tôi nói sự thật thôi, đi vào nhà thôi, tôi đói rồi.

Nó nói lảng sang chuyện khác rùi bước đi, hẵn cũng lẽo đẽo theo phía sau.