Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tai Vườn Bách Thú

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
“7,8 cân*, Nhóc Con, mày lại béo lên không ít nha.” Y tá kiểm tra sức khỏe trìu mến nhìn phía sau lưng mèo Sư Tử, tuy rằng cân nặng của con mèo lớn nhưng trên người lại không có mỡ béo gì, khung xương và cơ bắp đều phát triển rất tốt, cường tráng chứ không béo phì.

*1 cân ở Trung Quốc khoảng 0,5 kg bên mình

Lúc Bạch Duyệt Khê mang mèo Sư Tử lông trắng đến bệnh viện thì nó vẫn còn rất nhỏ, gầy gò, không lớn được bao nhiêu cho nên mới có tên là Nhóc Con.

Kết quả sau khi xuất viện theo Bạch Duyệt Khê về, nó càng ngày càng lớn lên nhanh chóng, trở thành một con mèo Sư Tử béo tốt, hình dáng cơ thể cũng đuổi kịp Maine.

Nhân viên của bệnh viện cười nói cái tên ‘Nhóc Con’ này không được phù hợp lắm.

Duyên phận giữa Bạch Duyệt Khê và động vật cũng rất kỳ diệu, trời sinh cô thích nuôi động vật, trong nhà ngoại trừ con rùa là ông nội để lại ra thì dường như những loài khác đều chủ động đến ăn vạ cô.

Chuột bay Nguyệt Lượng, con vẹt Da Da đều đột nhiên xuất hiện vào một ngày đẹp trời ở ban công và trong vườn hoa nhà cô, Bạch Duyệt Khê cho chúng ăn một chút, cuối cùng chúng nó ăn vạ không chịu rời đi.

Cô tìm người dán thông báo, cũng gửi video lên mạng xã hội nhưng vẫn không tìm thấy chủ nhân thật sự của chúng nó, cuối cùng Bạch Duyệt Khê đành phải nhận nuôi.

Một khi đã nuôi thì cô nuôi rất nhiều năm, chúng nó ở bên cạnh Bạch Duyệt Khê từ lúc cô mười mấy tuổi, cùng cô trải qua chuyện gia đình tan vỡ, khoảng thời gian đó là khó khăn nhất.

Cho nên mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì thì cô cũng không từ bỏ đám nhóc con này.

Ở bệnh viện người đến người đi nhưng khi cô kết thúc cũng không tính là sớm, Bạch Duyệt Khê mang theo l*иg sắt nhỏ cùng với nhóm dễ thương ngồi chờ ở sảnh, trên tay còn sót lại đơn gạo và mì đã được đặt nhanh trên mạng cùng với một ít đồ mà trước mắt cô có thể nghĩ đến.

Mua xong một lượt, cô chú ý cách đó không xa có đám nhỏ thú cưng đi lạc ở bên ngoài đang được một vòng người vây quanh.

Dùng phương thức nhận nuôi thay cho mua sắm, bệnh viện cứu trợ động vật này vẫn làm rất tốt.

Ánh mắt Bạch Duyệt Khê không tự giác nhìn qua cái l*иg nhỏ nhất trong góc đang chuyển động, nơi đó có một con hồ ly màu trắng?

Không đúng, hình như là chó, chỉ là lớn lên trông rất giống hồ ly thôi.

“Đó là chó đuôi cuộn, đã đến đây được mấy ngày rồi, vốn dĩ nó sẽ được chào đón nhưng tính tình của nó không được tốt lắm, cho nên vẫn chưa được ai nhận nuôi.”

Bên cạnh có một nhân viên cửa hàng ôm con mèo Ragdoll nói với cô.

Bạch Duyệt Khê ừ một tiếng, dời tầm mắt đi.

Bóng dáng màu trắng đang ngủ ở trong l*иg sắt lại ngẩng đầu lên không trung ngửi ngửi, cuối cùng di chuyển đầu, dường như nhìn về phía cô.

“Bạch tiểu thư, nó đang nhìn cô đó, hồ ly nhỏ kia thực sự rất đáng yêu, hay là cô thử một chút xem sao?”

Tóm lại cô đã nuôi mèo, chim, rắn, chuột bay cùng với rùa đen, cuối cùng vẫn có thể chung sống hòa thuận với nhau, chúng nó đều khỏe mạnh cường tráng, cũng chỉ có duy nhất một mình Bạch Duyệt Khê dám nuôi như vậy.

Bạch Duyệt Khê không có một chút dao động nào: “Tôi nuôi đám Nhóc Con là đủ rồi.”

Động vật đều có ý thức riêng, vào lúc này nếu trong nhà có thêm một thành viên mới thì đương nhiên cô không thể chăm sóc cho những động vật khác được.

Con mèo trong l*иg dường như đang trả lời cô, quơ quơ cái đuôi rồi meo meo vài tiếng, hình như đang nói không muốn có thêm một đứa thứ hai.

Nhưng đợi Bạch Duyệt Khê đi theo nhân viên đến khu chọn lựa sản phẩm thì con vẹt trong l*иg lập tức ngoái đầu, móng vuốt bám vào l*иg sắt, nhìn về phía khu nhận nuôi.

Một mèo một chim, một con meo meo một con pi pi, dường như hai loại chủng tộc đang thảo luận việc nhận nuôi con chó đuôi cuộn ở bên khu nhận nuôi kia.

*

Trong khu chọn sản phẩm.

Bạch Duyệt Khê chọn liền một lúc các sản phẩm thường dùng, sau đó vào trước khi nhân viên cửa hàng kê hoá đơn nói thêm một câu: “Mỗi thứ 20 phần.”

Tay cô bé thu ngân khẽ trượt, thiếu chút nữa cũng làm rơi bút. Sau khi xác nhận cô không nói đùa, vẻ mặt cô ấy đầy kinh ngạc, “Cô Bạch, cô chắc chắn muốn mua nhiều như thế chứ?”

Tuy rằng chỗ bọn họ là bệnh viện thú cưng tổng hợp, đồ ăn chính cũng như đồ ăn vặt cho các loại thú cưng đều bán cả nhưng một mình Bạch Duyệt Khê chốt đơn mấy trăm cân thức ăn cho mèo, đồ ăn cho rùa, đồ ăn cho vẹt cũng mua không ít.

Hàng tồn trong kho bệnh viện cũng bị dọn đi hơn nửa rồi.

Bạch Duyệt Khê còn cảm thấy mình mua chưa đủ, thậm chí cô còn lên trên diễn đàn trao đổi kinh nghiệm nuôi dưỡng thú cưng của các khách hàng tại bệnh viện đăng một bức ảnh chụp thành quả mua sắm.

Đương nhiên chỉ chụp một góc nhỏ thôi.

Bạch Tiểu Tiên: [xứng đáng]

Bạch Tiểu Tiên: Thời tiết gần đây rất nóng, nhân lúc trời chưa nóng đến mức không muốn ra khỏi cửa, mọi người nhớ mua đồ tích trữ cho thú cưng nhé, bây giờ còn có giao hàng tận nhà rất tiện lợi.

Không ít người trêu cô là có phải cô đang quảng cáo cho bệnh viện thú cưng hay không nhưng cũng có rất nhiều người nói quả thật năm nay rất nóng, nếu qua thêm một tháng nữa cũng là lúc nóng nhất của mùa hè, sợ là lúc đó họ cũng không muốn ra khỏi nhà.

Phần lớn những người nói lời này đều là người nuôi chó.
« Chương TrướcChương Tiếp »