Toàn bộ tầng hầm ngầm được chia theo từng khu vực, gửi đồ đạc của từng nơi vào trong đó y như kho hàng để đồ.
Bạch Duyệt Khê kiểm tra những dược phẩm, đồ ăn quan trọng, có không ít rau củ quả trái cây tươi mới và thịt để ăn, với tính chất đặc biệt của tủ lạnh đã đủ chống đỡ cho một người là cô và năm động vật sống trong vòng ba tháng.
Ngũ cốc, dầu và gạo có thể dùng trong một năm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đa số vật tư của bọn họ đều ở trên tầng hai, còn tầng hầm ngầm chỉ chứa những thiết bị lớn.
Bởi vì thời gian tương đối gấp gáp nên có rất nhiều đồ chưa được đưa xuống đây.
Nhưng tin tức tốt là vì để tránh xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn, ngay từ đầu cô đã trực tiếp bỏ các vật tư vào các căn phòng cố định.
Cho dù có cần đi lên lầu lấy đồ thì cũng sẽ không có gì quá phiền phức.
Chắc chắn là sẽ không bị đói chết. Hơn nữa, cửa lớn bên ngoài đã khóa kỹ, vì thế lúc này cô cũng không lo lắng việc sẽ có kẻ trộm đến thăm nhà, cũng không lo bản thân sẽ bị bỏ đói ở đây, nhưng cô không có cách nào để biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mà thôi.
“Lối vào tầng hầm ngầm ở cạnh lối cầu thang tầng một, chờ đến buổi tối lại mở cửa xem sao.”
Tuy vật tư vẫn còn, dùng trong một khoảng thời gian dài thì không có vấn đề gì nhưng làm rõ tình huống bên ngoài cũng là điều cốt yếu đối với các cô.
Nhớ lại giấc mơ lúc nãy của mình, nhớ đến cái cây có những quả táo phát ra màu lục kia, trong lòng Bạch Duyệt Khê dần hình thành một suy đoán.
Có lẽ, quả đầu tiên đại diện cho thiên tai thứ nhất— Ánh nắng trắng và cực nóng.
Nhưng trên cây còn có sáu quả nữa đang chờ đợi thời khắc để rụng xuống.
Giống như lúc nào cũng đi tới cận kề của sự tuyệt vọng.
Đây thực sự là thiên tai thiên nhiên đơn giản như mình đã thấy trong giấc mơ ư?
Là bởi vì trước khi tai nạn đến, nhân loại xuất hiện tiến hóa, động vật cũng tiến hóa cho nên thiên tai càng lúc càng nặng nề sao?
Vô số suy đoán nảy ra trong đầu cô, Bạch Duyệt Khê cảm thấy não mình giờ chẳng khác gì hồ nhão, chỉ có thể cố gắng tìm chuyện để làm, tránh cho lúc nào cũng nghĩ miên man tới tình huống bên ngoài.
Trước đó cô nên kiểm kê lại toàn bộ đồ ở trong tầng hầm ngầm cái đã.
Tránh cho việc đồ ăn bị hư hại nên cô không mua quá nhiều đồ tươi nhưng tầng hầm ngầm có một tủ đông lớn, có túi chân không và hai cái tủ lạnh có chức năng tốt, bên trong có thực phẩm đông lạnh, cũng đủ để bảo quản rau dưa trái cây thông thường không bị héo úa hay thối rữa.
Thậm chí ở tầng hầm ngầm còn có mấy túi 200L đất và hạt giống rau dưa, thêm đậu xanh có thể mọc dù không có ánh sáng để sản xuất ra giá đỗ.
Lượng nước trữ trong bể khổng lồ đã được lọc kỹ càng, nước uống được chia thành nước đóng chai và túi nước, cho dù không đi ra ngoài, những thứ này đủ để cho một người và năm động vật cùng nhau sống cả một quãng thời gian dài.
Bạch Duyệt Khê cho các động vật ăn xong, bản thân chỉ lấy hai túi bánh mì ra ăn với xúc xích, sau đó cầm lấy một chai nước khoáng từ chỗ đồ tư chồng chất cao ngang trần nhà xuống.
Xung quanh đều đang nhấm nháp còn cô lại không ăn uống gì, chủ yếu là cô vẫn còn choáng váng đầu và buồn nôn.
Giờ Nhóc Con cũng đã khôi phục được nhiều, ngoại trừ màu lông đậm hơn so với trước thì đã có thể ngồi dậy yên lặng ăn chút đồ ăn.
Bạch Duyệt Khê thường nhìn đồng hồ cho đến khi thời gian điểm đến quá khuya một chút.
Cô muốn mở lối ra tầng hầm ngầm để nhìn một cái.
Trong nhà không có đồ gì đáng giá. Hơn nữa, tường đã được xây lên cao, cửa phòng cũng đã khóa lại, sau khi đội công trình sửa sang lại tất cả, trong thẻ của cô cũng không còn thừa bao nhiêu tiền nữa, chỉ rút ít tiền mặt để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng điều kiện để cô sử dụng tiền mặt là trật tự xã hội không bị tan vỡ, có thể chống đỡ đến khi khởi động lại toàn bộ hệ thống.
Bạch Duyệt Khê không có cách nào để khẳng định được bên ngoài đang dần dần sụp đổ hay đã sụp đổ chỉ trong một nốt nhạc. Nếu như ánh sáng trắng đó gây ra thiệt hại như dự đoán của mình vậy thì qua tai nạn đêm nay, cả thế giới sẽ rất thảm khốc.
Cô đẩy cửa sát gần tầng đầu tiên của tầng hầm ngầm ra, có thể thấy được hành lang phía trước.
Tầng hầm ngầm được thiết kế theo dạng hành lang, có thể giảm xóc được tai họa của đại hồng thủy, tránh cho việc nước tràn vào, bây giờ đúng lúc để lại góc chết mà ánh sáng không thể chiếu tới.
Bạch Duyệt Khê khẽ ấn cái đầu nhỏ ở phía sau xuống, bảo mấy động vật nhỏ quay vào trong.
“Chị sẽ trở về nhanh thôi, các em ngoan ngoãn ở đây đi.”