Chương 2

Lỡ như, lỡ như giấc mơ là sự thật thì sao? Bạch Duyệt Khê nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.

Lúc Phương Dao nhận được điện thoại cũng là lúc cô ấy vừa gói xong hộp bánh ngọt.

Gần đây thời tiết vừa mới nóng lên, bánh kem và đồ uống ở trong tiệm bán rất chạy.

“Duyệt Duyệt, có chuyện gì thế?”

Vốn dĩ Bạch Duyệt Khê muốn nói cơn ác mộng mà mình đã thấy kia nhưng không kịp nói thì cảm giác trái tim mình truyền đến cơn đau nhức, ngay sau đó lại có cảm giác choáng váng muốn nôn ra.

Phương Dao ở đầu bên kia điện thoại hỏi lại lần nữa, lúc cô vừa định mở miệng thì cơn thống khổ kia lại truyền đến thêm lần nữa, dường như là cảnh cáo cô không được nói.

Bạch Duyệt Khê thông minh, suy nghĩ được lý do hợp lý.

“Tớ muốn cậu đến chơi với tớ hai ngày, cậu không muốn gặp đám Nhóc Con sao?”

“Được đó, đúng lúc tớ cũng muốn nghỉ, cậu muốn ăn gì không? Gần đây trong tiệm bán được rất nhiều thứ.”

“Cái gì cũng được, đúng rồi Dao Dao, nếu hôm nay cậu đi đưa đồ thì đừng đi phía Bắc Hoàn Đại Kiều, nghe nói bên kia đang xây dựng nên đường thường kẹt cứng.”

“Thật vậy hả? Đúng lúc hôm nay có đơn giao đến khu Bắc Thành, tớ sẽ đi con đường khác, thôi không nói nữa, tuần sau gặp.”

Cúp điện thoại, Bạch Duyệt Khê thở ra một hơi, tiếp theo cô cần giải quyết vấn đề vật tư trong nhà.

Có một cái siêu thị lớn cách nhà khoảng mười phút lái xe, mặc kệ ác mộng thiên tai có phải là sự thật hay không thì hôm nay cô cũng chuẩn bị lái xe đi, bổ sung thêm đồ dùng cần thiết trong nhà lại lần nữa.

Trước khi ra khỏi nhà thì cô xác nhận lại hệ thống giám sát thú cưng vẫn đang hoạt động, kiểm tra mái nhà và hệ thống cửa sổ.

Nhà bọn họ ngoại trừ mèo và vẹt thì cô còn nuôi nhím, rùa đen cùng với một con chuột đáng yêu.

Rùa đen kia là trước đây ông nội từng nuôi, sau đó để lại cho bố cô nuôi, không được mấy năm thì ném lại cho cô, tính từ khi ông nội mất cũng đã được 59 tuổi, là loài động vật lớn tuổi nhất trong nhà.

Cô xác nhận độ ấm của bồn nước, chậu cơm không có vấn đề gì, lúc này cô mới đi ra mở cửa gara.

Gara là một phòng riêng, bên trong chỉ có một chiếc xe SUV bình thường, là món quà sinh nhật cuối cùng vào năm 18 tuổi mà bố mẹ tặng cho cô.

Kể từ lúc đó cô hoàn toàn độc lập, thỉnh thoảng họ cũng sẽ cho cô một ít tiền nhưng dường như mấy năm nay đã không còn liên hệ gì nữa, cả bố và mẹ đều đã có một gia đình mới, cũng có con cái riêng của họ.

Bây giờ gia đình duy nhất của cô chỉ có một đám động vật nhỏ cùng chung sống trong căn nhà này, cho nên cô nhất định phải bảo vệ chúng nó thật tốt.

Từ biệt thự đi xuống dưới theo đường núi, mỗi khi ra vào khu biệt thự đều bị bảo vệ kiểm tra, trước đây Bạch Duyệt Khê cảm thấy cửa sắt cao lớn khắc hoa văn kia rất an toàn, nhưng lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì người ở trên núi sẽ bị nhốt một cách dễ dàng.

Trước khi rời khỏi, cô hỏi một chút.

“Chú Vương, nếu như khu này mất điện, có chú ở đây thì không nói, nhưng nếu không có thì làm sao mở được cánh cửa này ạ?”

Người bảo vệ là một chú tầm 40 tuổi, cũng đã quen biết cô nhiều năm, chú Vương lập tức vỗ ngực bảo đảm để cô yên tâm: “Khu của chúng ta đều có biện pháp xử lý khẩn cấp, nếu như không có người ở đây thì cũng sẽ có phương thức mở khóa bằng mật khẩu, không cần lo lắng.”

Bạch Duyệt Khê nhíu mày, trong giấc mơ của cô, cánh cửa này đã bị người ta lái xe đâm vào để phá, cũng không ai biết được hệ thống xử lý khẩn cấp ở đâu.

Lúc này là lúc nóng nhất vào buổi chiều, cũng không phải là giờ cao điểm, xe cộ trên đường cũng không nhiều, cô mất chưa đến mười phút đã tới nơi.

Thật ra mỗi tuần Bạch Duyệt Khê đều lái xe một chuyến đến siêu thị, cô không có thói quen tích trữ đồ dùng, tủ lạnh cũng cất nhiều loại đồ ăn, chủ yếu là rau củ tươi, cũng đủ để cô và đám động vật trong nhà dùng.

Nhưng cô gặp ác mộng được một thời gian dài, mang lại cho cô cảm giác không được an toàn, đặc biệt là hôm nay sau khi nhìn thấy đám động vật nhỏ kia chết đi, Bạch Duyệt Khê đã thấy không đúng rồi.

Cô sợ bản thân mình không phân rõ được đâu là hiện thực đâu là ác mộng, vì thế sinh ra cảm giác muốn tích trữ đồ không thể khống chế được.

Nhẫn nhịn trước, đầu tiên cô sẽ mua những thứ cần thiết.

Nơi này giống như siêu thị lớn, đồ gì cũng có đủ, phù hợp cho 4 đến 6 người trong gia đình, thậm chí ai muốn mua hàng mở tạp hoá cũng còn được.

Đổi lại giá cả nơi này không rẻ, nếu thực sự muốn mua số lượng nhiều thì nên đi đến chỗ bán sỉ…

Gạo, mì sợi, dầu ăn, còn có đồ khô dùng để tích trữ, mỗi thứ cô đều lấy một ít, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.

Hiện tại đồ ăn tích trữ được lâu sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn.