Chương 305: Tả Gia Tuấn
- Bà cô à, mọi người đi ư?
Liễu Định Định vừa điện thoại xong quay vào thì đυ.ng phải đám người Đường Văn Viễn đang đi ra ngoài.
- Còn không phải ông ngoại cô sắp đến? Ông chủ là ta cũng bị đuổi đi rồi, ông ngoại cô so với tôi lớn quá!
Đường Văn Viễn vẻ mặt tức tối, nhưng trong lời nói vẫn cố tỏ ra vui đùa. Hắn ước gì Diệp Thiên biến ngôi nhà này thành của hắn.
Diệp Thiên trong nhà nghe Đường Văn Viễn nói thế rất hài lòng. Lão già này khéo hiểu ý người đến vậy, mấy năm nữa mình cũng không ngại ra tay giúp hắn hóa giải kiếp nạn.
- Haiz, sao anh lại đuổi hết người khác đi thế?
Liễu Định Định vừa bước vào cửa thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Thiên. Trong mắt cô, đó chắc chắn là nụ cười không mấy tốt đẹp.
Diệp Thiên không trả lời câu hỏi của Liễu Định Định mà hỏi lại:
- Ông ngoại cô có đồng ý qua đây không?
Liễu Định Định tức khí bảo:
- Đồng ý. Ông ngoại tôi không biết cậu là thật hay giả nên phải đến kiểm chứng lại!
Vừa nãy Tả Gia Tuấn trong điện thoại dặn Liễu Định Định phải lễ độ với Diệp Thiên. Việc này khiến cho tiểu nha đầu từ nhỏ đã được nuông chiều như Liễu Định Định khó mà dễ chịu.
- Ha ha, không ngờ mới đến Hồng Kông có hai ngày đã được gặp sư huynh!
Diệp Thiên nghe thế đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, phấn khích vui mừng đi qua đi lại trong phòng khách.
Nghiêm khắc mà nói, Liễu Định Định và Chu Khiếu Thiên đều không thể được coi là truyền nhân chân chính của Ma Y Nhất Mạch. Từ khi Lý Thiện Nguyên quy tiên, chỉ còn có Diệp Thiên và hai sư huynh mới là truyền nhân đích thực của Ma Y Nhất Mạch.
Hơn nữa lúc sinh thời Lý Thiện Nguyên coi hai vị sư huynh này như máu mủ ruột thịt, tình nghĩa vô cùng khăng khít.
Lão Đạo Sĩ trước lúc chết có dặn Diệp Thiên nếu cậu có cơ hội nhất định phải tìm được hai vị sư huynh này, đem công phu dưỡng khí của Ma Y Nhất Mạch truyền cho bọn họ, để hai người này cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
- Đừng vội mừng như vậy, ông ngoại tôi nhận cậu hay không còn phải chờ.
Liễu Định Định lườm Diệp Thiên một cái, nhưng trông thấy thanh đao Yển Nguyệt giữa nhà, vội vàng chuyển sắc mặt bảo:
- Ây , cậu luyện tập kiểu gì mà lại có công phu thâm hậu như vậy?
Thấy tuổi tác Diệp Thiên so với mình còn kém mà công phu lại vượt xa, Liễu Định Định cũng tự biết xấu hổ, đồng thời cũng tò mò thắc mắc.
Diệp Thiên nhìn Liễu Định Định bảo:
- Ông ngoại cô từ nhỏ đã ngâm cô bằng thuốc tắm đúng không?
Liễu Định Định tuy mới hai mươi nhưng công lực tích tập được còn cao hơn Chu Khiếu Thiên, cũng chỉ thiếu có một bậc nữa là có thể tiến vào cảnh giới cao siêu. Thiết nghĩ Tả sư huynh cũng tiêu tốn không ít tâm sức cho cô cháu gái này.
- Sao cậu biết?
Liễu Định Định nghe vậy rất kinh ngạc nhưng cũng kịp thời phản ứng lại, đáp:
- Cho dù la có ngâm bằng thuốc tắm cũng không thể có công hiệu lớn như vậy được, tôi đến bây giờ cũng đã đột phá nổi ám kình đâu.
Diệp Thiên cùng ông ngoại cô là cùng một thầy dạy dỗ. Thứ ông ngoại cô biết, Diệp Thiên lẽ nào không, nhưng Liễu Định Định vẫn hơi nghi hoặc. Cùng là ngâm thuốc tắm, tại sao công lực của Diệp Thiên lại hiệu quả đến vậy?
Diệp Thiên lắc đầu bảo: Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenhdt.com
- Bẩm sinh nữ giới đã bị một chút hạn chế. Sau này cô vào ám kình không khó nhưng nếu lại muốn lên trên thì không dễ đâu.
Công phu Diệp Thiên tiến bộ nhanh như vậy, ngoài việc từ nhỏ đã có nền tảng tốt ra, cái đầu của cậu cũng đóng phần quan trọng không kém.
Dường như từ sau khi được truyền thừa, Diệp Thiên không còn chướng ngại gì nữa. Chỉ cần công phu tích đủ, từ ám kình cho đến hóa Thần đều dễ dàng thông qua.
- Giả thần giả quỷ, ê, Diệp Thiên, đây là lần đầu cậu đến Hồng Kong?
Những gì Diệp Thiên nói thực ra Tả Gia Tuấn cũng đã từng nói với Liễu Định Định. Thấy cách nói của hai người giống nhau, Liễu Định Định đột nhiên trong lòng cũng mất đi hứng thú tìm hiểu về công phu.
- Gọi chú, thật không biết lớn nhỏ gì.
Diệp Thiên lên mặt quở trách một câu, bảo:
- Lần đầu tiên đến Hồng Kong, thì sao?
- Vậy cậu nhìn xem chỗ phong thủy này ông tôi bài trí thế nào? Cậu có thể xếp đặt ra không?
Liễu Định Định hồi nãy phải chịu nhún trước mặt Diệp Thiên trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Cô thầm nghĩ ông ngoại công phu chắc khó bằng Diệp Thiên liền đem chuyện phong thủy ra hỏi.
- Ha ha, nếu tôi mà bày đặt chỗ phong thủy này chắc chắn còn tốt hơn ông ngoại cô!
Diệp Thiên cười đắc chí, nói:
- Tôi có thể đem cát khí long mạch ở Hồng Kong tụ lại chỗ này. Cô nói xem phong thủy kiểu nào sẽ tốt?
Từ khi Diệp Thiên xuất đạo đến giờ, mấy lần ra tay đều to lớn cả.
Trước là giúp Lý Thiện Nguyên nghịch thiên cải mệnh, tiếp đến là bày ra Tụ Linh trận đại cát ở Bắc Kinh, một mẻ lưới bắt hết long khí cũng như sát khí lại, thực xứng đáng với hai chữ "Bá Đạo".
Thôi đi, đợi lát nữa ông ngoại tôi đến xem cậu còn dám nói thế nữa không?
Liễu Định Định bĩu môi, có ý chê Diệp Thiên khoác lác.
Diệp Thiên làm ra vẻ không chịu nổi kích động, bảo:
- Cô… nha đầu này còn kích tôi, không chừng một ngày nào đó tôi sẽ mua ngay ngôi biệt thự dưới kia, bài trí một trận phong thủy cho cô thấy.
Thực ra Diệp Thiên có ý gây dựng sản nghiệp ở Hồng Kong, nhất là vị trí bến cảng này, đúng là chỗ long mạch. Nếu chỗ này đủ lớn, Diệp Thiên không thể không bố trí cho mình một trận pháp như ở khu Tứ Hợp Viện.
Hơn nữa linh khí trên biển so với đất liền mạnh hơn rất nhiều, nếu có thể xây một pháp trận ở chỗ này, tin rằng qua trăm năm nữa cũng không tiêu hao linh khí mà làm trận pháp mất đi công hiệu.
- Nhà ở đây chắc chắn không mua được, mấy ngôi biệt thự phía dưới kia chỉ cho thuê không bán, nếu bán ông ngoại tôi đều mua hết rồi.
Trong lời nói của Liễu Định Định, hình như Tả Gia Tuấn cũng đã từng rất hứng thú với nơi này.
- Tại sao? Tả Gia Huynh ở Hồng Kong cũng phải có chút địa vị gì chứ?
Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày. Lúc trước cậu cũng đã nghe Đường Văn Viễn nói qua chuyện biệt thự không bán, nhưng khi đó cậu không để ý. Giờ khi có ý định muốn dựng sản nghiệp ở đây rồi, Diệp Thiên phải nghe ngóng cho rõ.
Liễu Định Định nghe vậy phồng mang trợn má bảo:
- Chỗ đó là khu nhà nghỉ dưỡng trên núi, chỉ cho thuê chứ không bán, chuyên dành cho các công ty xuyên quốc gia. Ông ngoại ta năm đó muốn mua mà mua không được. Sớm biết vậy đã không xem phong thủy cho bọn họ rồi…
Công ty khai thác ra chỗ đất đó vốn chuyên về bất động sản. Tiền thuê nhà mấy căn biệt thự đó một tháng lên tới năm mươi vạn đô la Hông Kong, được mệnh danh rằng đáp ứng tất cả mọi nhu cầu của thượng khách.
Năm đó Tả Gia Tuấn đã sớm lộ ý mua một ngôi biệt thự trong số đó nhưng bị công ty bất động sản kia ý tứ từ chối.
Nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội với Tả Gia Tuấn, đành tặng cho ông một ngôi nhà cao cấp cũng không kém gì giá trị của mấy căn biệt thự ở chỗ phong thủy tuyệt hảo này.
- Đáp ứng tất cả yêu cầu? Khẩu khí cũng gớm nhỉ!
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, nói:
- Nếu tôi muốn ăn cơm cùng các quan chức Hông Kong, bọn họ cũng có thể đáp ứng?
Hồng Kong năm ngoái mới quay về lục địa, báo chí đưa tin tới tấp. Diệp Thiên đối với vị thị trưởng Hồng Kong đương thời cũng có chút ấn tượng, như là thế gia vương tử xuất thân ở đất Hồng Kong.
Ăn cơm cùng bác Đổng thì có gì ghê gớm chứ? Cậu tưởng rằng người ở đây muốn ăn cơm cùng thị trưởng khó khăn đến vậy sao?
Liễu Định Định tỏ ý bất mãn với lời nói của Diệp Thiên. Chưa nói đám người Đường Văn Viễn, ngay đến bản thân Liễu Định Định bước chân vào nhà quan chức cũng chẳng có gì khó khăn.
- Ừ hem, tôi quên mất điều này.
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, mỉm cười. Cậu tuy xuất thân từ nông thôn nhưng mười tuổi đã chuyển đến thành phố sống, hơn nữa lại toàn tiếp xúc với những người hào phú thượng lưu.
Dù thế nhưng trong lòng Diệp Thiên vẫn thấy khoảng cách giữa mình và những người này khá xa. Đừng nói tới quan chức thành phố Hồng Kong, ngay đến một cục trưởng cấp thấp Diệp Thiên cũng thấy khoảng cách tới một ngọn núi rồi.
- Í, hình như là ông ngoại tôi đến rồi. Tôi ra mở cổng!
Ngoài cổng bỗng vang lên tiếng chuông cửa, Liễu Định Định vội vã bật dậy phi như bay ra ngoài. Cô sở dĩ phấn khích như vậy là do đang rất nóng lòng mong ông ngoại đến dạy dỗ Diệp Thiên một bài học.
- Nhanh vậy?
Diệp Thiên cũng đứng dậy đi ra ngoài đón. Cậu bây giờ tuy là truyền nhân chính đạo của Ma Y Nhất Mạch nhưng trưởng ấu có thứ tự, trước mặt Tả Gia Tuấn tuyệt đối không thể thất lễ.
Vừa mới đến cổng, Diệp Thiên đã trông thấy Liễu Định Định cùng một vị trung niên tuổi chừng ngoài bốn mươi đang bước vào. Cùng lúc, người đó cũng trông thấy Diệp Thiên, hai người đều xúc động.
Khi Diệp Thiên cảm nhận được khí huyết hùng hồn trên người Tả Gia Tuấn cũng là lúc Tả Gia Tuấn thấu suốt công phu thâm hậu của Diệp Thiên. Mắt hai người đều sáng lên rạng rỡ.
- Diệp Thiên đã gặp sư huynh, thường được nghe sư phụ kể về sư huynh, quả nhiên danh bất hư truyền!
Diệp Thiên bước nhanh mấy bước, hai tay chắp lại, chào Tả Gia Tuấn một cái gần sát đất.
Diệp Thiên nói những lời này không phải xã giao. Chỉ học được ở chỗ Lão Đạo Sĩ một ít công phu mà Tả Gia Tuấn đã gần đủ công lực bước vào cánh cửa tuyệt giới. Diệp Thiên đến giờ mới được trông thấy một người có công phu tu tập cao đến vậy.
Trước kia thường nghe Lý Thiện Nguyên nói tới hai đệ tử thiên phú dị bẩm, Diệp Thiên vốn rất tò mò. Giờ được tận mắt trông thấy Tả Gia Tuấn, cậu biết lời của sư phụ là không sai.
Khí lực phát ra trên người Diệp Thiên khiến cho Tả Gia Tuấn ngay lập tức nhận ra thân phận của cậu, vội vàng dùng tay ân cần đỡ Diệp Thiên, hỏi:
- Sư … sư phụ, ông… ông lão ấy còn sống không?
Tả Gia Tuấn từ nhỏ đã cùng Lý Thiện Nguyên học thuật phong thủy. Năm hơn hai mươi tuổi vì nguyên nhân gia đình mà rời khỏi đại lục. Tình cảm với Lão đạo Sĩ cực kì sâu sắc. lúc hỏi Diệp Thiên, giọng không khỏi run rẩy vì xúc động.
Diệp Thiên cảm nhận được tấm lòng son sắt của Tả Gia Tuấn, nghẹn ngào bảo:
- Sư huynh, sư phụ hai năm trước đã mọc cánh thành tiên rồi. Sư đệ bất tài, chưa thể thông báo đến sư huynh!
- Hai năm trước? Tại sao, tại sao ta lại không thể tìm được sư phụ!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Tả Gia Tuấn sững người kinh ngạc, rồi ngồi phịch xuống đất, giống như một đứa trẻ con gào khóc, nước mắt lã chã tuôn rơi, một chút cũng không kìm nén nỗi đau ở trong lòng mình.
Từ đầu những năm 90, Tả Gia Tuấn đã từng đến Thiểm Tây tìm kiếm sư phụ. Sau khi tìm kiếm không có kết quả, ông vẫn cho rằng sư phụ đã lên tiên. Giờ nghe được tin này từ Diệp Thiên, không khỏi hối hận khôn xiết.