Chương 299: Mới tới xứ người
Ban đầu, Diệp Thiên nói chuyện cùng Đường Văn Viễn, khẩu khí cũng đã khiến mấy tiếp viên hàng không xinh xắn kinh ngạc không hiểu sao, nhưng các cô đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, khi ông chủ nói chuyện, luôn luôn phải là vào tai trái ra tai phải.
Nhưng trước mắt nghe được Đường Văn Viễn lại định tặng không máy bay này cho Diệp Thiên sử dụng, trong lòng mấy tiếp viên hàng không này thật khϊếp sợ, biểu hịên ngay tại trên mặt, bởi vì các cô hiểu rất rõ giá trị cái máy bay này.
Phải biết rằng, loại máy bay này, toàn bộ thế giới chỉ có năm mươi cái, riêng máy bay đã là hơn ba nghìn vạn đôla, còn không tính là đồ trang sức đắt giá bên trong máy bay, toàn bộ cộng lại chỉ sợ cũng cần đến bốn trăm ngàn đôla.
Mà một máy bay đáng tiền như thế, với Đường Văn Viễn cứ như một món đồ chơi, thuận miệng liền tặng cho người ta, không thể không khiến cho mấy tiểu thư xinh đẹp này mơ tưởng hảo huyền ở trong lòng.
- Haiz, ông tặng máy bay cho tôi thì tôi cũng không dùng nổi, tốt nhất là thôi đi.
Diệp Thiên cũng chú ý thấy biểu hiện của mấy tiếp viên hàng không đứng ở đối diện hắn, lúc nói chuyện hắn cúng không tiếp tục gọi Đường Văn Viễn là lão Đường nữa.
Ở quốc nội, danh tiếng Đường Văn Viễn có thể có người không biết, nhưng ở Hồng Kông, ông ta tuyệt đối thuộc loại người có thể ra vào các ban ngành chính phủ, thân phận địa vị không phải bình thường.
Những thứ không nói đâu xa, chính là khi Đường Văn Viễn xuất hành, những phóng viên rình mò bên người thậm chí còn hơn cả minh tinh, Diệp Thiên nói chuyện vô ý, chỉ sợ cũng sẽ được lên báo Hồng Kông.
Đường Văn Viễn cũng ý thức được mấy tiếp viên hàng không đứng ở bên cạnh, hắn và Diệp Thiên trao đổi có nhiều bất tiện, khoát tay nói:
- Được rồi, nơi này không có việc gì, các cô đi nghỉ ngơi đi.
- Vâng, thưa Đường tiên sinh!
Một tiếp viên hàng không đứng đầu lên tiếng, dẫn theo ba người khác vào phòng nghỉ cho nhân viên, hơn nữa còn đóng chặt cửa lại .
- A Vi, người tuổi trẻ kia là ai nhỉ? Còn dám kêu ông chủ là lão Đường?
- Tôi đoán chừng là đại nhân vật ở nội địa chăng? Bằng không ai dám xưng hô như vậy với Đường tiên sinh?
- Tôi thấy không giống, những công tử ăn chơi ăn nói đâu có như vậy, các cô không biết đấy, người trẻ tuổi kia còn đem đại đao máy bay, thật là phong độ!
Mấy cô gái vừa vào đến phòng nghỉ, nhất thời líu ríu nghị luận, vừa rồi nghe Đường Văn Viễn cùng Diệp Thiên nói chuyện, các cô đã thấy bị chấn động rất lớn.
Nhưng mấy cô gái đoán già đoán non, cũng không hiểu được nhân vật mang theo đại đao lên máy bay, rốt cuộc là thân phận gì.
Đọc Truyện- Diệp Thiên, đến Hồng Kông, tôi còn có chút việc muốn phiền cậu ...
Đợi cho bốn tiếp viên hàng không vào đến khoang nhân viên, Đường Văn Viễn nhìn về phía Diệp Thiên.
- Chuyện gì?
Diệp Thiên ngẩng đầu nói tiếp:
- Nhưng lão Đường, tôi nói thật với ông, lần này đi Hồng Kông là tôi muốn giải quyết một chuyện, đến lúc đó tốt nhất ông không nên quá thân cận với tôi!
- Diệp Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Lão Đường tôi ở Hồng Kông nói chuyện vẫn còn có chút trọng lượng, có chuyện gì tôi giúp cậu giải quyết, không được sao?
Nhìn thấy Diệp Thiên mang theo thanh Yển Nguyệt Đao, trong lòng Đường Văn Viễn hơi cảm giác không ổn, tuy rằng ông ta xuất thân giang hồ, nhưng hiện tại là thời đại nào? Người khác muốn tìm anh gây phiền toái, còn sử dụng vũ khí lạnh sao?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Lão Đường, chuyện này ông không nên nhúng tay vào, hơn nữa cũng không biết đối phương sẽ tới hay không!
Đỗ Phi đã nói cho Diệp Thiên biết Tống Hiểu Long đi Thailand tìm Đài Đà, nhưng Đài Đà có đồng ý ra tay hay không, ngay cả người đệ tử của Đỗ Phi kia cũng không biết, Diệp Thiên cũng sợ liên lụy tới người nhà, nên chuẩn bị trước mà thôi.
Hắn bảo Đỗ Phi phao tin mình ở Hồng Kông một tháng, chắc chắn cho dù Đài Đà không đến, Tống Hiểu Long cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Phải biết rằng, chuyện kiểm tra và giám sát với người nước ngoài ở quốc nội tương đối nghiêm khắc, một vài người ở nước ngoài có thân thế cao, về nước cũng bị các ban nghành tương quan xét duyệt, muốn làm chuyện gì cũng không dễ dàng.
Nhưng Hồng Kông là một nơi tụ hội quốc tế, mỗi ngày người ngoại quốc đến rồi đi vô số kể, nơi này, muốn đưa mấy sát thủ vào cũng sẽ không khiến cho nghành tương quan chú ý.
- Được, lão Đường, ông nói một chút chuyện gì muốn tôi hỗ trợ đi.
Thấy vẻ mặt không hề lưu tâm của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên cũng không còn nhiều lời, kỳ môn giang hồ quá xa rời cuộc sống người thường, cho dù người như Đường Văn Viễn cũng không cách nào nhúng tay vào.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn nói:
- Là thê này, tôi có một ông bạn, bị người ta bắt cóc trong khoảng năm 1990, đã qua tám năm đều không có tin tức gì, tôi nghĩ nhờ cậu xem giúp, xem ông ta còn sống hay không?
- Người nào vậy?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà cười nói:
- Lão Đường, vừa rồi không phải ông nói ở Hồng Kông ông có địa vị như thế nào đó sao? Vì sao ngay cả chút chuyện ấy cũng không làm được?
- Mấu chốt là bọn chúng không phải người Hồng Kông, bằng không tôi lại không có biện pháp sao?
Đường Văn Viễn cười khổ một tiếng, chỉ vào một quyển tạp chí trên bàn trà, nói:
- Cậu xem đi, chính là chồng của ba ấy, ôi, bạn bè đã vài chục năm rồi, nếu cậu có cách thì giúp một tay đi!
- Tạp chí Forbes?
Diệp Thiên cầm lấy xem, là tạp chí tiếng Anh, mặc dù hắn không học xong đại học, nhưng Anh ngữ vẫn nói được không tồi, đọc cũng không cảm thấy quá sức.
Nhưng trong những năm 1998 này, tạp chí Forbes ở quốc nội cũng không có nổi tiếng, Diệp Thiên lần đầu tiên nhìn thấy tên này, một vài số liệu bên trong khiến cho hắn chú ý.
- Cừ thật, một phụ nữ mà xếp trong hạng 10 người giàu nhất Châu Á, lão Đường, bà ấy còn mạnh hơn so với ông đấy!
Xem hết giới thiệu vắn tắt về người đàn bà trong ảnh chụp mà Đường Văn Viễn chỉ vào, Diệp Thiên không khỏi chặc lưỡi.
- Có tiền cũng chưa chắc đã là chuyện tốt đâu! Ông bạn của tôi từng bị bắt trong những năm tám mươi, chi hơn một nghìn vạn đôla tiền chuộc. Người không có việc gì. Nhưng đến năm 1990 bị bắt cóc lần nữa, liền không còn có tin tức của ông ta.
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Mấy chục tỷ gia sản, giờ lại thành mầm tai hoạ, cũng đã không ít năm, vậy mà vẫn không thoát ra được.
- Những năm 80 đã đòi chuộc đến hơn 1000 đôla? Lão Đường, ở Hồng Kông, chuyện bắt cóc người giàu có, có phải đường tắt để phát tài hay không?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, những năm 80, hơn 1000 vạn đôla, nếu là hiện tại, ít nhất cũng phải trăm triệu đấy chứ? Bọn bắt cóc vơ vét tài sản này còn phát tài nhanh hơn so với cướp ngân hàng!
- Phát tài thì nhanh, nhưng chết cũng mau.
Đường Văn Viễn nghe vậy cười lạnh một tiếng.
Sau khi người bạn của ông ta bị bắt cóc, Hồng Kông lại xuất hiện một vụ bắt cóc phú hào khác, hơn nữa nhiều lần gây án thành công, tiền chuộc cao hơn mười triệu đô la Hồng Kông, đã đánh động các phú hào Hồng Kông.
Nhưng ngay tại năm đó đội bắt cóc kia cũng bị bắt hết, hơn nữa Đường Văn Viễn cũng có được tin rất chuẩn, 5 tên thủ phạm không lâu sau đã bị xử bắn.
- Ha ha, có đôi khi hiểm họa ở khắp nơi!
Diệp Thiên cười cười, nói một câu không đầu không đuôi, nhìn về phía Đường Văn Viễn, nói:
- Đến lúc đó ông hãy sắp xếp cho người đó đến gặp tôi nhé, nhưng chỉ 3 ngày kể từ ngày tôi tới Hồng Kông, qua ba ngày này, tôi không gặp người lạ!
Diệp Thiên ước chừng nhiều nhất ba ngày, Tống Hiểu Long cũng sẽ có phản ứng , nếu khi đấu pháp lại có người ngoài, Diệp Thiên khó tránh sẽ bị phân tâm, cho nên mới đưa ra cái yêu cầu như vậy.
- Được, sáng mai tôi sẽ sắp xếp, nhân tiện cũng giới thiệu cho cậu mấy ông bạn của tôi.
Nói tới đây, Đường Văn Viễn cười khổ một tiếng,
- Sáng mai cậu cũng đừng kêu tôi lão Đường nhé, truyền đi ra thì mặt mũi tôi cũng chẳng còn.
Sau hơn ba giờ bay, máy bay riêng của Đường Văn Viễn đáp xuống sân bay Hồng Kông, máy bay vừa mới dừng lại, một chiếc xe bọc thép đã dừng ở bên cạnh máy bay.
- Quả nhiên là Phương Nam, thời tiết thật đúng là nóng hơn!
Mang theo Yển Nguyệt Đao vừa mới đi xuống máy bay, Diệp Thiên cũng cảm giác một hơi nóng tràn đến, so sánh với sức xuân dạt dào thành Bắc Kinh hiện nay, nói này cũng đã được coi là mùa hè.
- Chít chít... Chít chít!
Mao Đầu vốn được Đường Tuyết Tuyết ôm vào trong ngực, lại càng không kiên nhẫn với thời tiết này, như tia chớp từ trong lòng Đường Tuyết Tuyết phóng ra, dùng tiểu móng vuốt tứ chi gắt gao bám vào Yển Nguyệt Đao, cũng không chịu buông nữa.
Đường Tuyết Tuyết bất mãn nhìn Mao Đầu, thấp giọng than thở nói:
- Mao Đầu hư, không cho chị ôm, chị sẽ không cho ăn cá!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Tuyết Tuyết, cá thì không thể thiếu, bằng không Mao Đầu sẽ phát cáu.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Tuyết Tuyết vội vàng nói:
- Không đâu, anh Diệp Thiên, nhà mà ông nội mua có hai cái bể bơi, có thể thả thật nhiều cávào!
- Không ngờ ta mua biệt thự như thế, lại chính là cho các ngươi nuôi cá hả?
Lời nói của cháu gái khiến Đường Văn Viễn dở khóc dở cười. Sau khi đưa Diệp Thiên lên xe, trực tiếp chạy tới biệt thự lưng chừng núi.
Xe chạy nhanh đến lưng chừng núi, Diệp Thiên nhìn bốn phía và đánh giá, nhịn không được khen:
- Nơi này tốt đấy, nước trong xanh chạy vòng, là một chỗ phong thuỷ tụ tiền bạc châu báu nhé!
Tục ngữ nói nơi may mắn không thể không có nước, trước khi xem núi cần xem nguồn nước, có núi mà không có nước không được. Nơi này Sơn Thủy đều đạt, khí thế phi phàm, lại có nước chảy suốt, ở nơi này, muốn không phát tài cũng khó khăn.
Trên đường lên núi, có thể thấy một vài vọng gác, bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe này và giấy thông hành phía trước xe, cả chặng đường đều không ngừng lại.
- Nơi tốt, tôi hỏi chút, phía dưới kia có vài tòa biệt thự đều là bán hả? Đến khi tôi có tiền cũng tới mua một căn!
Xe chạy qua lưng chừng núi, Diệp Thiên thấy một loạt biệt thự, hắn có thể cảm giác được, bên trong dường như cũng chưa có người ở.
Đường Văn Viễn nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Những tòa nhà đó chỉ cho thuê chứ không bán, nhưng nếu cậu muốn mua, tôi sẽ chọn cho cậu chỗ tốt hơn.
- Thôi, tôi chỉ nói đùa vậy mà thôi, nơi như vậy tôi cúng ở không nổi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nơi này phong thuỷ mặc dù rất tuyệt, nhưng cũng không phải người bình thường có thể ở được, có những người số mệnh không hợp mà cố tình vào ở, ngược lại sẽ gây tai hoạ cho mình.