Chương 288: Vu thuật (2)
Trở về Tứ hợp viện cũng đã hơn 10 giờ, Chu Khiếu Thiên và Đường Tuyết Tuyết đã về phòng ngủ từ sớm, mừng Diệp Thiên về chỉ có con Mao Đầu đang chạy quanh sân.
- Đi, chúng ta đi chơi thôi, ngày mai ta sẽ mua cho ngươi 200 cân cá.
Diệp Thiên đặt Mao Đầu đang đứng trên vai mình xuống đất, con chồn này tuy cả ngày chỉ trực ăn trộm chó gà nhưng cũng có tác dụng không nhỏ.
Đọc TruyệnTrước đó chuột ở đầy trên nóc nhà, nhưng từ khi có con Mao Đầu, không một con chuột nào dám bén mảng đến nữa. Chỉ khổ những nhà xung quanh lại gặp tai họa từ những con chuột chạy khỏi nhà của Diệp Thiên.
- Chít chít.
Thấy Diệp Thiên không để ý gì đến mình, Mao Đầu lấy móng vuốt ở chân khều khều vào tóc, làm tóc Diệp Thiên trông như cái tổ quạ mới vừa ý rồi nhảy phắt xuống, chui vào hiên nhà trong trung viện để ngủ.
Từ khi Diệp Thiên đem Yến Nguyệt Đao bày ở đó, con Mao Đầu ngày nào cũng ngủ dưới cây đao.Nếu không phải có vài lần ôm cây đao ngủ rồi cả 2 cùng rơi xuống, nó nhất định sẽ ngủ luôn bên trên cây đao.
Đuổi Mao Đầu đi rồi, Diệp Thiên trở về phòng của mình, vứt túi báo đựng mấy sợi tóc vừa lấy được lên bàn rồi tìm kiếm khắp căn phòng.
Diệp Thiên tay lấy 1 khối ngọc dưới giường, miệng nói nhỏ:
- Thật quá lãi cho ngươi, còn làm ta phí thêm 1 viên đá quý nữa chứ.
Từ khi đầu óc được mở mang, Diệp Thiên lúc nào cũng thích dạo vòng quanh khu Phan Gia Viên. Tuy nhiên, không phải vì Diệp Thiên có hứng thú gì với mấy thứ cổ vật đó, mục tiêu của anh chính là ngọc quý nguyên thạch chưa qua rèn rũa.
Phần lớn ngọc ở khu Phan Gia Viên này đều là thành phẩm, rất hiếm có đá nguyên thạch. Mấy viên đá trong phòng là do Diệp Thiên mua được từ một tiệm ngọc quý với giá không hề rẻ.
- Viên ngọc đẹp như vậy, sao không chuyển kiếp lên làm người đi nhỉ?
Sau khi tìm được đá quý, Diệp Thiên lại lấy ra 1 gọng kính nhỏ đặt lên bàn, cái lược chải đầu của nam giới đích thị là của Phí Hạ Vỹ. Thứ này là do Diệp Thiên tiện tay cầm về từ trên bàn làm việc của Phí Hạ Vỹ.
Tướng mạo của Phí Hạ Vỹ không tồi, nhưng hai hàng lông mày thẳng đứng lại phá hỏng hết gương mặt hắn. Theo "Đại Thống Phú", lông mày thẳng lại nhiều chỉ có gϊếŧ chủ; tính tình nóng vội hung hãn, hiếu chiến tham chém gϊếŧ, không biết tính toán, rất tàn nhẫn.
Hơn nữa, hai mắt Phí Hạ Vỹ nổi tia sáng như hai bánh xe xẹt ra lửa. Theo sách tướng số, đôi mắt như vậy là người rất ung ác, gian giảo tham lam, tâm địa trộm cắp.
Người như vậy đường hoan lộ rất thành công khi 30 đến 35 tuổi, nhưng từ 37 đến 40 tuổi sẽ gặp 1 kiếp nạn, nếu có thể vượt qua được thì nửa đời sau sống yên ổn, nếu không qua được, đây sẽ là lúc mất mạng.
Nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Phí Hạ Vỹ một hồi, Diệp Thiên lại lắc lắc đầu, tay trái với lên bàn cầm viên đá lớn hơn bàn tay một chút, cổ tay phải quay một vòng làm nó rơi vào trong lòng bàn tay.
Trong phòng Diệp Thiên có hơn 10 con dao chuyên dùng để điêu khắc ngọc, khi sử dụng rất thuận tay, nhưng khi dùng cũng khó có cách nào đem một luồng sát khí đưa vào trong vật đang điêu khắc.
Từng lớp từng lớp bụi phấn theo từng động tác của Diệp Thiên rơi xuống bàn, hơn 10 phút sau, 1 viên ngọc điêu khắc hình người hiện dần lên trong tay Diệp Thiên.
Viên ngọc hình người này có điểm khác với viên ngọc trước đây dùng để cải mệnh cho Thanh Nhã. Trong quá trình khắc nó, từng luồng từng luồng sát khí đã bị Diệp Thiên cố ý đưa vào bên trong. Viên ngọc nhìn có vẻ trong sáng nhưng dường như bên trong chứa đựng một luồng hắc khí.
Sau khi khắc xong hình người, Diệp Thiên lấy ra giấy dáp vàng, nghiền nát thành 1 khối, dùng bút lông chấm thành tấm bùa. Khác với tấm bùa trước đây từng làm, điểm đầu tiên bên trên của tấm bùa là dùng chữ triện viết 3 chữ: Phí Hạ Vỹ.
Làm xong tấm bùa, Diệp Thiên lấy mấy sợi tóc bọc trong báo rắc lên tấm bùa. Sau đó, để viên ngọc khắc hình người có khuôn mặt giống với Phí Hạ Vỹ bao lấy tấm bùa. Đến đây, công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất.
Cầm bức tượng người xoay xoay nghịch trên tay, trong lòng Diệp Thiên bỗng cân nhắc:
- Không biết Vu thuật đầu thai bên trong Kỳ môn bí thuật công hiệu được bao nhiêu phần trăm.
Phép thuật Diệp Thiên sắp dùng gần giống như thuật đánh tiểu nhân, tuy nhiên thuật đánh tiểu nhân của người đời chỉ là một loại giúp họ phát tiết bực dọc về tiểu nhân đó. Còn bí thuật này có thể cướp đi tính mạng con người ở cách xa mình đến hàng nghìn dặm.
- Thiên địa đồng sinh, vạn khí bản căn, động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng...
Sau khi đặt bức tượng người hình Phí Hạ Vỹ lên bàn, Diệp Thiên lẳng lặng đọc thần chú ma thuật, một luồng khí dương hàn theo lời đọc của Diệp Thiên ngập tràn trong phòng.
- Thái thượng thai tinh, ứng biến vô đình, hợp cho ta.
Diệp Thiên thét to một tiếng, hai ngón tay cái chắp lại vào nhau, hướng về phía bức tượng, hai luồng khí âm dương giao nhau, giống như đá trong lửa, bất giác làm tấm bùa trên người bức tượng tự bốc cháy phừng phực.
Cách này của Diệp Thiên khác với cách của Vân Dương lão đạo ở Bạch Vân Quan. Bùa của Vân Dương lão đạo là dùng hóa học điều chế ra, gặp gió là cháy. Còn bùa của Diệp Thiên mới chính là dùng pháp thuật đốt cháy.
Theo tấm bùa đang cháy, một luồng khí kỳ lạ từ trong tấm bùa bay ra, chui vào trong viên ngọc, ánh sáng của viên ngọc bất giác cũng mờ đi vài phần.
- Không biết loại đồ chơi này rồi có dùng được không?
Khuôn mặt mệt mỏi của Diệp Thiên cảm nhận được luồng khí từ trong viên ngọc hình người truyền đến nên lập tức hưng phấn lại ngay.
Pháp thuật đầu thai mà Diệp Thiên dùng là Vu thuật đầu thai sớm nhất của Trung Quốc. Thực ra nói một cách nghiêm túc, Pháp thuật trong Kỳ môn đã bao gồm pháp thuật cổ Miêu Cương, cũng là một loại chuyển biến của Vu thuật.
Vu đã xuất hiện rất sớm ở Trung Quốc.
Ở xã hội nguyên thủy, vì nhận thức của con người còn hạn chế, coi các hiện tượng tự nhiên như sét đánh, phát lửa là do một vị thần tiên nào đó phẫn nộ gây ra, vì vậy suốt ngày cầu khẩn các vị thần đừng phẫn nộ mà giáng họa xuống nhân gian.
Vì thế người nguyên thủy đã đem những thứ đó đi thờ. Bởi họ cho rằng những thứ đó là hóa thân của các vị thần, thần là do những thứ đó biến thành, do vậy mà sinh ra "Đồ Đằng sùng bái".
Trong quá trình sùng bái này, có rất ít người vô tình có được sức mạnh tín ngưỡng, bản thân có thể sản sinh ra một ít năng lực kỳ quái. Vì thế, những người này đã trở thành trưởng lão hoặc người lãnh đạo của một bộ tộc.
Trải qua nhiều năm nghiên cứu và thực nghiệm, các năng lực này dần dần được quy phạm hóa trở thành Vu thuật, Vu thuật thời kỳ chớm phát sinh là dùng để trị bệnh.
Mãi đến thời kỳ Chu Hán, Vu thuật và y thuật mới được tách ra. Cho đến ngày nay, một số dân ở vùng ven xa xôi vẫn tin rằng Vu thuật có thể trị khỏi bệnh cho họ.
Trong 6 thuật đoán trước điều hung xuất hiện sớm nhất như: bói thẻ, phong thủy, mạng lý, tướng thuật, giải mộng, chọn ngày; không phải cũng bắt đầu từ Vu thuật sao. Tuy nhiên, đến thời kỳ Tần Hán, đã được đổi tên gọi là Pháp thuật.
Bí thuật mà Diệp Thiên vừa làm cũng được bắt nguồn từ Vu thuật. Đầu tiên là tìm được sợi tóc của Phí Hạ Vỹ, sau đó dùng pháp thuật tách luồng khí trong đó ra, đưa vào trong bức tượng người.
Bức tượng người này bỗng trở thành "tiểu nhân" trong tay của Diệp Thiên. Tính chất của nó cũng giống với thuật hóa vàng mã ở Miêu Cương hay trát tiểu nhân của những oan hồn trong cung cấm ngày xưa, đều là thông qua nguyền rủa, đem đến vận hạn cho người bị nguyền rủa.
Trong một gian phòng giam tạm giam, giam giữ hơn 20 người, những người này đều bị tạm giam hành chính, sau 15 ngày sẽ được thả ra nên quản lý khá lỏng lẻo.
Lúc này, ngồi sát cạnh cửa sổ chính là Phí Hạ Vỹ. Bên cạnh bọn chúng có 5-6 bình rượu trắng cùng một ít đồ nhắm, vài người ngồi uống một cách bất đắc dĩ.
Vì thời gian tạm giam ngắn, chỉ cần có tiền; muốn ăn, muốn uống gì trong trại tạm giam này đều được. Đương nhiên, giá cả phải đắt cắt cổ rồi. Một bao thuốc Trung Nam Hải cũng bán được bán với giá 100 tệ.
- Mẹ nó chứ, tên Hoàng Mao thật đáng chết, mới sáng sớm đã hút chích, làm cho mấy đại ca ta phải bị giam giữ chỗ này.
Đại Long - tên thuộc hạ của Phí Hạ Vỹ sau khi ngẩng cổ tu hết nửa chai rượu, thuận tay ném ngay bình rượu ra cho bọn người ngồi trong góc phòng giam, lầm bầm:
- Nhìn gì mà nhìn, đến đây liếʍ chân cho ta, ta thưởng cho 1 hớp rượu.
Những người bị tạm giam ở đây, không nhất thiết là thành phần phạm pháp. Nếu vi phạm trị an cũng có thể bị giam giữ ở đây, vì vậy, những nhóm bị tạm giam khác chỉ có thể giận giữ mà không dám nói gì với đám người hung hãn bị giam cạnh mình.
- Đại Long, đừng gây chuyện nữa, yên lặng ở đây vài ngày, khi nào được thả ra thì tha hồ lấy lại oai phong cho ta.
Suốt ngày buồn bực chỉ biết uống rượu, Phí Hạ Vỹ phải chế áp Đại Long. Từ khi bị cảnh sát bắt, hắn đã cảm thấy chuyện này có gì không ổn nhưng không nghĩ ra đó là vấn đề cụ thể gì, trong lòng luôn ám ảnh điều gì đó.
- Anh Vỹ, nếu không tìm được gì vui vui, thì hơn chục ngày trong này làm sao mà qua nổi đây.
Đại Long lắc đầu một cách bất mãn, đây cũng không phải lần đầu tiên vào trại tạm giam, dạy bảo bọn người thật thà kia chút thì có sao? Chỉ cần không đánh cho chết hoặc tàn phế, thì đến người quản giáo của trại tạm giam này cũng không muốn quản lý.
- Ngươi hãy yên lặng cho ta.
Sau khi dùng hết những luồng khí ám ảnh trong người, quát Đại Long một tiếng, hắn nhìn sang vài người xung quanh nói:
- Mấy hôm nay, mấy con nghiện các ngươi, nếu không phải do đã làm việc từ trước, mấy người các ngươi đã bị đưa đến trại cai nghiện lâu rồi…
Trừ Phí Hạ Vỹ và Đại Long, bọn đàn em của hắn ở đây đều là bọn nghiện, nếu ở bên ngoài còn dễ làm việc, nhưng ở trong trại tạm giam này, nếu làm ầm lên, nhất định sẽ bị cảnh sát hỏi tới.
- Đại ca, không việc gì đâu, em có thể nhịn được, hay là đại ca dùng cái chăn đơn trói chặt em lại.
Một tên đàn em nói chắc như đinh mà quên mất khi cơn nghiện đã lên, đến họ hàng thân thích bọn chúng cũng không nhận.
- Anh em tốt, đợi khi nào ra ngoài anh Vỹ sẽ dẵn các người đến đảo Hải Nam chơi. Mẹ nó, ta nghe nói nơi đó, buổi đêm có đầy gái ngoài đường.
Phí Hạ Vỹ vỗ vào vai tên đàn em, lập tức khiến cơ thể tên đàn em đó nhẹ đi vài phần.
- Ai da!
Phí Hạ Vỹ chưa dứt lời thì cánh tay phải đột nhiên vung mạnh ra ngoài, đánh thật mạnh vào mặt tên đệ tử kia.